LÀM NGƯỜI VIỆT NAM RẤT BUỒN 

Khi ba tuổi tôi đã biết bò trốn dưới sàn ván

khi nghe còi hụ máy bay Nhựt oanh tạc

Chín tuổi, sụt sôi lòng đau dân tộc

khi nghe trò Ơn trèo rào thành Oma chống Tây bị bắn chết

Học lịch sử, tôi biết nước tôi vẫn còn là thuộc địa

Dù chính nghĩa độc lập, tự do mơ hồ ý nghĩa

mỗi khi đoàn học sinh chúng tôi hô hào

“Đức Quốc Trưởng vạn tuế, ngài Thủ Tướng muôn năm”

Tôi biết người lao công hàng ngày vẫn lui cui cạo mủ cao su ở những đồn điền thực dân

Những người yêu nước còn đang còng lưng đập đá nơi Côn Đảo

Tuổi thanh niên của tôi chỉ vài năm nhận thức

Nửa nước mình thực sự thanh bình ,không nghe tiếng bom, tiếng pháo

Người dân sung sướng no cơm, ấm áo

Dù lắm ngậm ngùi đất nước bị phân đôi

Dù xót dạ cho phần người thêm bị đọa đày trong xích cùm nô lệ mới

Hai mươi năm từng thế hệ chúng tôi phải gây hận thù bắn giết nhau

Làm vật hy sinh vô lối

Người dân tôi hiền hòa, hơn mấy ngàn năm phải luôn tự vệ để sống

Ghê tởm chết chóc mà vẫn giặc ngoài giặc trong

Làm người Việt Nam rất buồn

Khi thống nhứt phải trả nợ chiến tranh, phải đền ơn hổ trợ ngoại bang

Phải triều cống

Đất nước vẫn bị bức biếp, chia cắt, mất mát, tương tàn

Chủ nghĩa thực dân, rồi chế độ cộng sản, người dân càng thống khổ muôn vàn

Càng đau lòng hơn vì là người mình đàn áp, khủng bố, tàn sát dân mình

Ngụp lặn, suy sụp, nô lệ hơn trong ão tưởng đại đồng

Nước tôi tới bao giờ mới thật sự độc lập, thanh bình

Tự do, dân chủ bền vững?

Làm người dân Việt thật buồn thảm

 

Chương Hà