Một Ngày Giông Bão
Giông bão ngoài kia đã bắt đầu
Con đường gió đã thổi lên mau
Lòng em lạnh lẽo và băng giá
Mạnh bước chân đi, chẳng cúi đầu!
Trong đời, dù có lúc lênh đênh
Em đi bằng lối của riêng mình
Yêu thương chưa biết là đau khổ
Dấn bước tương lai, dẫu gập ghềnh
Rồi khi trời đổi gió, sang mùa
Nghe lòng hụt hẫng, tình bơ vơ
Chẳng còn hy vọng điều chi nữa
Rời rã tay buông, dạ hững hờ!
Bước đi trong trời đất mịt mù
Nghe lòng mòn mỏi, tối hoang vu
Bao nhiêu ước vọng thành hư ảo
Còn lại mang mang nỗi hận sầu!
Cay đắng ban mai một nụ cười
Hỏi lòng dăm bận: “cõi nào vui?”
Bước chân vô định, tâm mê hoặc
Ngơ ngác, lang thang giữa chợ đời!
Hoàng Phượng