Gợi Nhớ
Người đã mang thơ trả lại lòng,
Thắp lên trăng sáng khỏanh trời không.
Gom bao mây cũ, gây mưa bão,
Xé vỡ trời đông bởi “sét lòng!”
Người đã gây mơ trở lại lòng,
Lật trang thơ cũ bỏ nhiều năm.
Người khơi nhung nhớ thêm nhung nhớ,
Khơi lại nguồn thơ!… chảy ngược dòng.
Lý Bửu Lộc