15 Ngày Gian Khổ Trên Nẻo Tìm Tự Do
(Phần I)
Chiếc ghe gần như muốn bị nhận chìm trong cơn biển động. Nhiều tiếng la lối vì lo sợ... họ yêu cầu tôi phải cho chiếc ghe quay đầu trở vào bờ... vì rặng cây xanh xanh trong đất liền vẫn còn lờ mờ trông thấy. Tôi giữ im lặng như không nghe thấy gì hết và quyết nương theo sóng để chiếc ghe tiếp tục ra khơi.
Theo hướng Tây-Đông của chiếc hải bàn, phải quyết tâm ra khơi cho đến hải phận quốc tế... mong chờ lòng nhân đạo của quốc tế ( tàu vớt tàu vượt biên !). Rồi thì rặng cây xanh xa xa trong bờ đã không còn nhìn thấy nữa. Trời nước mênh mông, cơn giận của biển từ từ dịu lại dần, những tiếng la thét trong ghe không còn nữa. Nỗi im lặng lạ lùng, kinh sợ bao trùm mọi người. Đói, mệt sau một ngày dài vật lộn với những cơn sóng dữ. Giờ thì trời đã tối, bắt đầu ẩn hiện nhiều ánh sao đêm... tôi vẫn ngồi giữ tay lái và quyết hết suốt đêm nay chiếc ghe nầy mong được chạm đến đường ranh của hải phận quốc tế.
Thế là đã hơn trọn ngày đêm rời khỏi sự dòm ngó của anh công an khu vực, đã không sợ ông láng giềng tổ trưởng gọi đi công tác thủy lợi ( vì tên tuổi của tôi luôn được chiếu cố hàng đầu với nét mực đỏ ghi chú: "sĩ quan ngụy")... tuy đang lênh đênh trên biển khơi nhưng lòng vẫn thấp thỏm chưa an, vì còn sợ bị tàu - ghe của bọn công an biên phòng bắt gặp. Chiếc ghe nhỏ khoảng độ 100 giạ, đặt một máy TS150 dưới lường, chở khẩm lừ người thì làm cách nào chạy nhanh cho được, nếu lỡ bị bọn công an biên phòng Việt cộng phát giác... bị bắt là cái chắc! Vài anh bạn lạ (nghe đâu từ Sài gòn được người môi giới để đi chuyến vượt biên nầy) thức giấc, thân thiện bắt chuyện hỏi tên tôi, mồi đưa tôi một điếu thuốc. Vừa lạnh, vừa đói và thần kinh thì luôn luôn căng thẳng vì lo nghỉ đủ mọi chuyện... hút một hơi thuốc , hít thật sâu đã khiến tôi thấy sảng khoái, người như lâng lâng bay bổng đến chín tầng mây...Thiệt tình giống y như những ngao thuốc lào được kéo trong những năm tháng ở các trại tù binh Sơn La, Nghĩa Lộ, Yên Bái vậy!
Cũng có vài câu hỏi vu vơ từ những anh chị nào đó trong ghe vọng ra: "mình đã đi xa bờ lắm phải không anh... đến hải phận quốc tế thấy tàu nước ngoài chưa?". "Nhớ ngày hôm qua biển động sợ quá!... chết như chơi, nhưng công nhận sao anh gan thiệt... đã trấn an anh em trong ghe: đừng sợ !". . Cũng có vài cô bác mời tôi ăn một ít bánh cho có thêm sức khỏe, để tiếp tục lèo lái chiếc ghe định mệnh chung nầy. Một buổi ban mai mới, mặt nước biển tàm tạm êm dịu. Tôi tính toán trong bụng chắc phải mất hết thêm một ngày nay nữa, với vận tốc lề rề như rùa của chiếc máy TS150 nầy thì chắc mới đến được vùng nước của hải phận quốc tế. Rồi sau đó mới vững tâm hơn, tôi định lại hải bàn để cho ghe quay đầu về hướng Tây... là cốt ý, mong sao đưa được chiếc ghe nầy đến vùng biển Thái lan, hoặc Indonesia hay là Malaysia gì đó cũng được... miễn sao xa khỏi cộng sản tìm thấy tự do là được. Tất cả chỉ biết hy vọng vào số mạng thôi vậy ! Thật vậy nhớ câu: " Tận nhân lực- tri thiên mệnh"... không chút nào sai ...
Đang mơ màng vẻ hướng đi sắp tới thì từ nơi chân trời xa xa mây đen ùn ùn kéo đến, gió lại bắt đầu thổi mạnh để báo hiệu cho một cơn mưa giông và biển động khác!.
Người tính không qua trời tính!
Biển động lớn, sóng vươn cao vòi như sẵn sàng nuốt trọn chiếc ghe nhỏ bé nầy. Làm cách nào dám chuyển hướng để quay đầu ghe như dự định ? Chỉ còn một cách sống là kê mũi ghe nương sóng gió mà đi!
Giông tố chưa thuyên giảm thì Huỳnh Long bạn tôi lại báo: " Lộc ơi hệ thống bơm nước giải nhiệt máy tàu đã hư rồi !"... thế thì lại cần nhiều bàn tay thay phiên nhau múc nước phụ cho hệ thống giải nhiệt máy. Rồi bảo giông tiếp tục đến.... tôi thì đã gần như kiệt lực, tinh thần khi mơ lúc tỉnh...đã hơn 3-4 ngày chiến đấu với sóng gió đại dương, vì mỗi lần nhờ bất cứ một ai cầm lái hộ, thì chiếc ghe định mệnh nầy chòng chềnh như muốn lật úp. Thế là mọi người trong ghe lại khiêng tôi trở về tay lái. Họ sợ tôi không đứng vững, sóng sẽ hất văng tôi xuống biển ... thì ai sẽ giữ vững chiếc ghe nhỏ bé nầy trên biển cả mỗi khi có sóng to gió lớn đây? Có người bảo tôi là một tài công giỏi , xin cứu mạng sống mọi người đừng bỏ tay lái,... chiếc ghe nầy sẽ chìm!. Cũng có nhóm lại ép buộc và hăm he sẽ quăng tôi xuống biển vì đã lấy tiền, lấy vàng làm nhiệm vụ tài công.... mà không tiếp tục giữ lái tàu. Cuối cùng thì thân tôi được cột vào mui ghe, để đề phòng bị sóng to gió lớn làm văng xuống biển. Còn cần để bẻ lái ghe họ cũng buộc bàn chân của tôi dính chặt vào để điều khiển qua trái qua phải. Và khi bảo giông đến thì có vài ba người tiếp kè đỡ cho tôi được đứng vững hơn. Tôi chỉ ở tay lái đằng sau chiếc ghe ấy, nhắm mắt và lúc lắc bàn chân một chút là chiếc ghe định mệnh nầy vững vàng chẻ sóng mà tiến tới... chỉ có vậy thôi.
Mấy hôm rày trên ghe mọi người nhờ năm, ba cây mía còn xót lại nằm dưới đáy ghe, bẻ ra và chia cho nhau chút nước mía ngọt nầy mà cầm cự để sống, hay là nhờ những trận mưa giông mà có được ít nước mưa hứng để uống.
Mấy hổm rày cũng thấy nhiều tàu lớn của nhiều quốc gia khác trên thế giới qua lại. Chúng tôi cũng đã đốt quần áo lên để ra dấu hiệu cầu cứu nhưng chẳng có kết quả gì hết. Tôi không nản... máy ghe còn nổ, người người còn cùng nhau tát nước trong ghe ra mỗi khi có giông bão... thế là còn phải TẬN NHÂN LỰC ĐỂ TRI THIÊN MẠNG trong những ngày tới.
Lý Bửu Lộc
Sáng Tác ╣► (Literature)