Va hè vô ti

Thanh Sơn

Mặt trời đã dần khuất sau những tòa nhà cao tầng, bóng tối cũng đồng lõa với những cơn gió cuối thu quyện lên những vỉa hè như hăm dọa những chiếc lá cuối mùa vẫn đang cố bám lấy sự sống trên những nhánh cây khô.


Trên những dãy phố New York, hầu như tất cả những cửa hàng đã dóng kín, chỉ còn lác đác một vài gian hàng chợ trời đang chuẩn bị thu xếp đồ đạc, hình như đang chờ đợi những vị khách cuối cùng để mua lơi bán vội. Rồi tất cả cũng vội vả biến dần khuất trong bóng đêm. Có lẽ họ chưa quen với những cơn lạnh bất chợt sau những ngày dài của nắng hè, rồi tất cả đều chìm đắm trong im lìm tĩnh lặng.


Trong khuôn viên của hội từ thiện cô nhi viện cũng đã trở nên vắng lặng hơn mọi ngày, có lẽ lũ trẻ đã tập trung vào bên trong bù đầu trong đèn sách chuẩn bị cho những tháng đầu của niên học. Trong căn phòng nho,û Cương đang nằm miên man nửa tỉnh nửa mơ, thân thể mệt mỏi sau một ngày dượt đá banh cho đội của trường. Chàng cố guợng dậy vì biết còn rất nhiều bài vở cần phải ôn cho bài thi ngày mai. Thân xác mệt mỏi làm chàng cố náng thêm một vài phút.

Thình lình tiếng chuông điện thoại reo như  xé nát không gian tĩnh mịch của căn phòng, Cương cũng chẳng buồn nhấc lên vì biết chắc nó không quan trọng. Tiếng chuông càng lúc càng dồn dập làm Cương không thể bỏ qua.


Mắt nhắm, tay mệt mỏi nhấc phone. Bên kia đầu dây giọng thằng Hùng lớn tiếng như trách móc:


- Mày làm gì mà không bắt điện thoại! Mặc quần áo lẹ lên đi thọc bi da với tao.


Cương như chẳng để ý lời mời, giọng cương quyết:


- Chắc tao đi không được đâu, sắp thi mà bài vở cả đống chưa nhét vào đầu một chữ mà đi đâu.


Thấy Cương không cảm thấy thích thú, thằng Hùng xuống giọng năn nỉ:


- Mày vui lòng đi với tao tối nay thôi. Tao có cá độ lớn với thằng Hiệp, nếu thằng nào thua phải bao anh em ăn uống đồng thời trả hết tiền vé đại nhạc hội, độ này lớn, mày phải theo ủng hộ tao, mười phút nữa tao đến chở mày.


Cương chưakịp trả lời, thằng Hùng bên kia đầu dây đã cúp ngang.


Nghe thằng Hùng quảng cáo cũng hay hay, tánh mình lại hay tò mò, vả lại một khi thằng Hùng đến đón, có muốn từ chối nó cũng nhất định kéo đi cho được, nghĩ vậy nên Cương cũng ráng cố theo nó một đêm nữa. Chưa kịp mặc quần áo, tiếng còi xe của thằng Hùng đã kêu inh ỏi ngoài đường, sợ phiền những người chung quanh nên Cương chỉ kịp khoác vội cái áo choàng, tiện tay ôm đôi giầy rồi phóng vội.


Thấy Cương hấp tấp chạy, Hùng khoái chí mở giọng diễu cợt:


- Ủa tao tưởng mày ở nhà ôn bài!


Cương nghe thằng Hùng ghẹo tức đến nghẹn lời:


- Tao biết tao mà có ở nhà cũng không xong với mày, nên buộc phải câm miệng chiều mày lần này thằng cà chớn!


Nói rồi Cương mở cửa phóng lên xe.


Cương và Hùng hai đứa vượt biên, gặp nhau trên đảo Bidong, tình cờ hai đứa được phái đoàn Mỹ nhận định cư theo diện cô nhi. Cương cảm thấy gần gũi với thằng Hùng nhất so với mấy đứa khác. Hai đứa tính tình khác nhau. Thằng Hùng thì nóng nảy xông xáo, gặp bất cứ chuyện gì cũng lăn xả vào không cần biết thiệt hơn, điển hình như ngay trong đội banh, mỗi lần đá hình như trận nào nó cũng bị trọng tài thưởng cho ít nhất một thẻ vàng. Tánh Cương thì đắn đo suy nghĩ trầm tĩnh, việc gì làm cũng đều có mục đích, tư tưởng như cái đèn pha soi rõ cuộc đời trước khi cất bước. Có điều cả hai đứa chơi rất thân, hình như chúng nó cần có nhau để tiếp tục duy trì cuộc sống trong những lúc thiếu đi tình thương của gia đình trên miền đâùt lạ.

 

 Từ chỗ ở ra đến quán bi da cũng một độ hơn mười phút lái xe. Cả phố chỉ có một tiệm, chủ nhân là một người Đại Hàn, dân Đại Hàn cũng rất sành chơi bi da. Cả tiệm chỉ có ba bàn. Tất cả đều có giá cả nhất định, một người chơi mỗi giờ là mười đô, còn hai người chơi sẽ tính mười bốn đô một giờ. Tiệm mở từ sáng đến khuya, lúc nào cũng đông nghẹt khách. Đối với bọn trẻ ngoài việc cắp sách đến trường, cuộc sống cũng không có gì là thú vị, tương lai cũng chẳng rõ ràng để phải bận tâm suy nghĩ, có lẽ cá độ bi da là một cái thú tạm thời cho bọn trẻ giaỉ trí trong những lúc buồn tẻ không có chỗ đi chơi.

 

Vừa thấy bóng hai đứa xuất hiện, cả bọn trẻ cùng nhìn về phía bọn chúng, nét mặt đều lộ vẻ hớn hở nhưng tất cả lại quay về vị trí cu,õ mắt đăm chiêu nhìn về phía thằng Mễ đang chơi một mình. Thân hình hắn đô con vạm vỡ. Hắn mặc quần jean, áo thun xách nách. Vừa nhìn thấy thắng Sì, Cương đã hiểu ít nhiều tình huống. Cương đã nghe rất nhiều về thằng này, chuyện tụ tập băng nhóm của nó để hành hạ những đứa trẻ mồ côi mới bước vào trường. Hôm nọ thằng Hải từ trại tị nạn qua, ngày đầu cắp sách đến trường quen đi chân đất, thế mà thằng Sì thấy khó chịu, hắn tụ tập băng nhóm đánh thằng con bầm tím mặt mày. Sợ hãi hôm sau không dám bước đến trường. Cương học trường tư  nhưng biết ít nhiều những cuộc xung đột giữa hai băng Việt Nam và Mễ. Từ khi bước vào đại học, Cương cũng không còn để ý.


Hùng cũng cảm thấy khó chịu nhưng cố gắng dằn lòng tiến đến phía thằng Mễ ra vẻ xuống giọng năn nỉ:


- Tối nay tụi tao đánh độ, mày vui lòng nhường bàn cho tao được không?


Thằng Mễ biết trước Hùng sẽ hỏi câu này, hắn vẫn nét mặt thản nhiên:


- Tao đến trước tao chơi trước, mày là ai mà tao phải nhường?


Như bị tạt nước vào mặt, thằng Hùng hai mắt nó đỏ ngầu, cố dằn lòng vì biết rằng thằng Mễ nó có cái lý của nó.


Cương đứng gần thấy tình huống xảy ra, phần sợ thằng Hùng làm ẩu, phần sợ nó quê mặt, nên Cương tiến đến kéo thằng Hùng ra khuyên:


- Thôi chắc không xong rồi, bỏ qua đi, để chơi dịp khác, gây sự với nó làm gì.


Chưa kịp trả lời Cương, thằng Mễ đã xồng xộc tiến đến trước mặt Hùng ném cây cơ vào lòng bàn thằng Hùng, miệng thốt lên câu như dằn mặt:


- Mày thích thì tao đưa, tụi mày chơi ra gì mà bày đặt cá với độ.


Nói xong hắn rảo mắt nhìn quanh một lượt, tỏ vẻ khinh bỉ rồi hắn nghênh ngang bước ra khỏi cửa. Thấy cử chỉ hành động của hắn, thằng Hùng không dằn nỗi cơn tức giận, mắt nó hừng lên nỗi căm hờn, bất chợt hắn thẩy cây cơ cho Cương, vội vàng phóng theo thằng Mễ Vừa thấy bóng thằng Mễ, thằng Hùng phóng đến giơ chân đạp thẳng vào cổ hắn một tiếng “hự” thoát ra, thằng Mễ không kịp trở tay, thân hình nó chúi về phía trước một bước như bị ai xô. Hắn quay lại thấy thằng Hùng ngã sõng soài trên mặt đất, nó nhảy đến đè thằng Hùng đâém túi bụi vào mặt thằng Hùng. Cương vừa chạy tới thấy cảnh thằng Mễ hành hạ thằng Hùng dã man quá, lòng căm hờn sôi lên, phóng đến miệng hét lớn “stop” đồng thời giơ cây cơ giáng thẳng xuống đầu thằng Mễ một tiếng “rắc” khô khan, cây cơ téc làm đôi, một nửa bay mất trong bóng đêm. Thằng Mễ đau điếng phóng đến vồ lấy Cương, không kịp phản ứng, Cương lùi vài bước thình lình vấp té ngã bật ngửa trên mặt đất. Không còn cách nào kháng cự, tiện nửa cây cơ trên tay, Cương nhắm nghiền mắt lại đâm thẳng cây cơ về phía trước, một tiếng “hự” khô khan phát lên, tức khắc cả một thân hình vạm vỡ đè lên người Cương, khi bàng hoàng mở mắt, Cương giật mình khi thấy thân hình thằng Mễ nằm bất động. Mắt hắn trợn lên áp sát vào mặt Cương. Rồi Cương đưa bàn tay vuốt mắt thằng Mễ. Có lẽ đó là một ân huệ cho nó. Thằng Hùng chập choạng đứng dậy, dùng sức đẩy xác thằng Mễ qua một bên, đưa tay kéo Cương đứng dậy.


Lũ trẻ đã úa ra ngoài, tất cả đã chứng kiến tất cả những cảnh tượng xảy ra. Hùng đưa tay lên mặt lau chùi những vệt máu còn rỉ trong mũi, hướng về đám trẻ dõng dạc tuyên bố:


- Anh em nghe đây, tất cả những sự việc xảy ra hôm nay đều giữ kín không một ai được tiết lộ ra ngoài kể cả người thân. Tối mai chúng ta sẽ họp để bàn lại vấn đề. Bây giờ xin tất cả giải tán ai về nhá nấy.


   Tất cả đã nghe lời hằng Hùng cùng giải tán trong trật tự. Chỉ còn Cương và thằng Hùng ở lại. Cương biết không còn chần chờ được lâu nên thúc Hùng khiêng xác thằng Mễ liệng vào thùng rác, cả hai đứa hì hục mãi mới nhấc qua khỏi miệng thùng. Hùng cảm thấy có lỗi với Cương, tất cả đều tại hắn nên mới xảy ra. Nó quay về phía Cương vừa phủi bụi trên áo Cương vừa an ủi:


- Xin lỗi mày nhé, cũng tại tao nên mày phải liên lụy.


 Nhìn vẻ mặt thằng Hùng tỏ vẻ hối hận, Cương dịu giọng an ủi:


- Thôi chuyện đã lỡ xảy ra, đừng tự trách mình, sau này có chuyện gì xảy ra cũng đừng nóng vội kẻo phải ân hận.


Bất chợt xa xa lấp lóe ánh đèn xe càng lúc càng gần, Hùng bất chợt phác giác ra xe cảnh sát đang tiến về phía bọn chúng, giọng hốt hoãng:


- Chết rồi, cảnh sát đến Cương ơi!


Cương vừa thấy xe cảnh sát chợt suy nghĩ:


- Thật vô lý chuyện mới xảy ra làm gì cảnh sát biết nhanh vậy.


Nói rồi Cương rút gói thuốc từ túi áo thằng Hùng châm lửa đốt rồi đua lên miệng hút, hai tay sửa lại cổ áo khoác cho thằng Hùng ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Tên cảnh sát ngừng xe, nhìn quanh thấy hai đứa trẻ đang hút thuốc bên lề đường. Cảnh vật chung quanh đều yên tĩnh nên hắn an tâm cho xe tiếp tục lăn bánh. Đợi cho xe cảnh sát đi khuất , hai đứa đã hốt đất lấp đi những vết máu loang trên lề đường. Khi công việc hoàn tất, cả hai đứa lên xe phóng vội.

Cả đêm Cương nằm không sao chợp mắt được, suy nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra trong những ngày sắp tới. Nghĩ lại cảnh tượng lúc nảy Cuơng cảm thấy toát mồ hôi. Tuy nhiên Cương cảm thấy việc mình làm đã trút hết gánh nặng phiền phức lo âu cho cả đám trẻ mồ côi khi phải sống trong hoang mang sợ hãi. Nghĩ vậy Cương đã thiếp đi lúc nào không biết.


Cương gõ cửa nhà thằng Hùng, chợt nghe tiếng chân người bước dần trên thềm gỗ, cánh cửa dần dần hé mở, người đàn bà vợ Hùng, Ngọc với một nụ cười tươi hiện trên mặt như chào đón khách quen:


- Chào anh Cương, mời anh vào.


Cương cám ơn rồi lách nhẹ qua cửa, vừa bước vào trong đã thấy cả bọn ngồi quây quần chung quanh phòng khách. Thấy Cương xuất hiện, cả bọn đều lộ vẻ  mừng rỡ. Cương nét mặt bình thản, vui vẽ bắt tay từng đứa rồi ngồi xuống.


Hùng nóng lòng muốn đi thẳng vào vấn đề đã cất giọng hỏi thằng Tài:


- Tài à buổi sáng vào trường mày có thấy động tĩnh gì về sự mất tích của thằng Sì?


Thằng Tài lộ vẻ lo âu như đã nắm được ít nhiều tin tức, nên cũng không dám giấu:


- Lúc sáng tao đến lớp thì thấy cả bọn Mễ xôn xao, ngoài hành lang thì cảnh sát điều tra cả đám bạn của nó. Tao cố gắng theo dõi thì hình như chúng vẫn chưa tìm ra bằng chứng đích thực. Tao nghĩ chúng mình phải tìm cách giúp anh Cương lánh xa chỗ này càng sớm càng tốt.


   Trong đám có Aân, anh của thằng Hải gốc Tàu Chợ Lớn đã ngấm ngầm hoạt động trong băng China Town, cảm thấy tình cảnh có vẻ căng thẳng, phần hắn đã cảm thấy mang ơn Cương đã giúp trả thù cho em nó nên hắn quay qua Cương đề nghị:


- Anh Cương à, hay là anh qua vùng em ở an toàn hơn, em có chỗ ở rất kín đáo, chúng mình có thể dùng no ùlàm điểm chính cho mọi hoạt động.

  Hùng thấy sự đề nghị của thằng Tài rất hay, hắn lộ vẻ mặt hớn hỡ phát biểu:


- Kể từ nay chúng ta sẽ thành lập một băng và sẽ chọn anh Cương làm anh Hai sẽ hướng dẫn mọi hoạt động trong nhóm, các bạn có đồng ý không?

   Cả bọn đứa nào cũng hớn hỡ vui mừng cùng đồng thanh la lớn:


- Đồng ý!


Từ nảy giờ Cương ngồi nghe tất cả sự bàn bạc và đề nghị của anh em, trong thâm tâm cũng cảm thấy phân vân chưa biết quyết định ra sao, nếu chấp nhận thì chưa bao giờ nghĩ tới rồi, không biết cuộc đời sẽ về đâu, còn ở lại thì chắc chắn sẽ ngồi tù suốt đời. Tuy trong thâm tâm thì rối bời nhưng Cương vẫn giữ ngoài mặt một nét bình thản, nhìn một lượt tất cả anh em có mặt cất giọng:


- Thưa anh em, Cương này thành thật cảm ơn sự tín nhiệm của anh em, nhưng vẫn không có đủ khả năng để giúp đỡ anh em nên vẫn chưa dám quyết định, tuy nhiên tôi xin thề sẽ làm hết sức mình để hoàn tất trách nhiệm.


Cả đám trẻ nghe lời phát biểu của Cương trong lòng đứa nào cũng phập phồng hồi hộp, nhưng vẫn cảm nhận đuợc ít nhiều hy vọng từ lời nói của Cương. Trong bầu không khí trầm lặng, thằng Hùng đứng lên tuyên bố:


- Cuộc họp tối nay sẽ được tạm ngưng nơi đây, chúng ta hãy để cho anh Cương có chút ít thời gian suy nghĩ , xin cám ơn tất cả anh em.


Đợi tất cả anh em ra về, Hùng quay qua Cương mở lời khuyên:


- Cương à! Tao nghĩ mình cứ lập lên một băng, sống chết có nhau, bằng không mày cũng không thoát khỏi cảnh tù tội, vả lại đám trẻ cứ lang thang khắp nẻo không nơi nương tựa, cuộc sống không nề nếp trật tự. Có lẽ tụi nó rất cần sự dìu dắt của tụi mình.


Cương cũng cảm thấy lời khuyên của Hùng là có lý gật đầu như thông cảm rồi xin phép hai vợ chồng Hùng ra về.


Trời đã về khuya, những làn tuyết trắng vẫn nhịp nhàng rải đầy trên hè phố, lác đác chỉ còn thấp thoáng vài bóng người cắm đầu về phía trước mà đi như để tránh cái buốt giá của mùa đông. Cương vẫn bước nhịp nhàng trên vỉa hè, tâm hồn nặng nỗi ưu tư cho cuộc sống tương lai và thế hệ. Về đến nhà Cương nằm sõng soài trên giường gác tay lên trán, mắt nhắm nghiền suy nghĩ về những việc phải làm, một khúc rẽ trong cuộc đời mà có thể nói không còn nhiều thì giờ để quyết định những nghiệt ngã của cuộc sống đến bất ngờ như một cơn lốc cuốn trôi đi tất cả những mơ ước của tuổi trẻ, những ước vọng tương lai có lẽ bây giờ mới thật sự dở dang. Nếu phải ở lại chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảnh tù tội mà nếu phải dùi mình vào thế giới băng đảng thì cuộc đời cũng chưa biết sẽ về đâu. Nhưng dù sao nó vẫn là một  tia hy vọng mang manh để an ủi lúc bối rối bí cùng. Mở mắt nhìn đồng hồ đã quá canh khuya, Cương vẫn cố gắng chòang người dậy viết vài chữ để từ giã Ngọc, cô bạn gái đã gần gũi Cương suốt quãng đời niên thiếu, nét xinh xắn và vẻ đẹp của tâm hồn nàng đã giúp Cương tồn tại những ngày tháng dài cô đơn. Đối với Ngọc, Cương là một người đàn ông lý tưởng, giản dị, thông minh,  chất phác, cả hai  đã âm thầm nâng niu ấp ủ khuyến khích lẫn nhau trong cuộc sống đặt nhiều hứa hẹn cho tương lai. Suy nghĩ một hồi, Cương cũng ráng cầm bút viết vài dòng:


   “Ngọc yêu dấu,


   Khi em cầm đọc thư này có lẽ anh đã đi xa lắm. Anh cũng không tiện giải thích lý do, chỉ xin em hiểu những đôi lúc trong cuộc sống có những chuyện khó có thể giải thích, một ngày nào đó em sẽ hiểu mà tha thứ cho anh, cám ơn em đã cho anh những ngày dài  hạnh phúc, có lẽ anh không còn ở bên cạnh em, thì thôi em hãy tự quyết định cuộc sống của mình. Tương lai  em còn nhiều hứa hẹn, em hãy cố quên anh để tiếp tục cuộc sống cho riêng mình. Anh biết sau này nếu chúng mình có phải tìm lại nhau thì hoàn cảnh của chúng mình cũng chỉ là những ngang trái xót xa. Vài lời viết vội mong em hiểu nhiều, riêng anh lúc náo cũng nhớ và yêu hoài một hình bóng.


   Thương nhiều, tạm biệt.”

 

Thình lình bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cương giật mình chợt nghĩ không lẽ cảnh sát tìm mình? Cương lên giọng khẻ hỏi:


- Ai đó?


- Em là Ân đến tìm anh đây!


Cương thở phào nhận ra giọng nói, vội rón rén ra mở cửa. Ân vội vả giục:


- Anh thu xếp rời khỏi đây ngay kẻo không còn kịp nữa.


Cương vội vả lượm vài những đồ cần thiết bỏ vào giỏ xách, cả hai bước nhẹ ra cửa rồi mất dạng trong bóng đêm.


Ân mở khóa cánh cửa sắt đẩy nhẹ. Cửa mở Cương bước theo sau đi xuống thang lầu một quãng thì hiện ra một căn hầm, bước vào cửa hầm thì đèn điện sáng trưng, đầy đủ tiện nghi như một nhà trọ. Cương thấy căn phòng đẹp rộng rãi nên buộc lời khen:


- Em ở đây an toàn quá!


Thấy anh Cương có vẻ thích thu,ù hắn mở nụ cười nói đùa:


- Ở đây an toàn lắm, nếu anh có phải giết một tên thị trưởng New York thì cũng chẳng ai tìm ra chỗ này. Phía sau có cánh cửa thoát ra ngoài. Em chưa bao giờ phải dùng tới.


Ân dẫn Cương đến một gian phòng và nói:


- Từ đây phòng này sẽ là của anh, anh cứ tùy tiện sử dụng. Mai em sẽ nói tụi nó thu xếp đồ đạc đến cho anh.


Nhìn vào căn phòng Cương đoán ngay căn phòng của Ân nhường lại cho mình. Cương cảm thấy dễ chịu thoải mái vì nó không còn phải va chạm nhiều với cuộc sống bên ngoài, vừa đặt mình xuống giường Cương đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.


Nghĩ ngơi được vài ngày, Cương bắt tay vào công việc ngay, Cương phân chia công tác cho anh em mỗi người một trách nhiệm tùy theo năng khiếu. Hùng coi chung tất cả mọi hoạt động bên ngoài, Ân coi về ngoại giao thương lượng với những băng khác Tàu và Việt. Anh em mới gia nhập băng thì coi tiệm cho những người buôn bán hai bên đường. Những anh em cũ đứa gác sòng bài, đứa thu tiền cá độ lấy huê hồng. Còn lại tất cả những hồ sơ của các sòng bài lậu và chủ thầu. Cương đều kiểm soát, những lần có những vụ lớn, Cương phải đích thân giải quyết vào ban đêm. Mấy tên ba Tàu chủ thầu phần lớn thắng hoặc thua đều nhờ tiếng tăm của Cương lấy cho bảo đảm. Nhiều tay ra đường mặc quần đùi áo thun thế mà trong tay nắm cả bạc triệu. Tiền bạc anh em thu về, Cương chia đều, phần Cương giao cho thằng Ân lo cho những công việc hàng ngày. Tất cả anh em gọi Cương là anh Hai để tránh sự điều tra của cảnh sát  nên tiếng Cương không còn nghe nữa. Chẳng bao lâu băng Canal Boys đã khét tiếng cả phố Tàu. Những tên du đảng khét tiếng lúc trước phần bị thanh toán, phần đã biến mất vì  biết rằng đường Canal không còn là chỗ cho chúng hoạt động. Giới bụi đời nghe tiếng anh Hai  là khiếp vía dù chưa một lần đối mặt. Những lúc nhàn rỗi Cương thường đọc những cuốn sách về xã hội đen trinh thám và chính trị. Học hỏi nhiều kinh nghiệm để đối đầu với thế giới băng đảng.


Cương đang ngồi đọc dở tờ báo The New York Post thì Ân bước vào, vẻ mặt có vẻ lo ngại:


- Anh Cương à! Có thằng David trưởng băng Tile Tiger của China Town muốn gặp anh để bàn rõ vấn đề ranh giới.


- Ân à! Lai lịch thằng David này ra sao?


- Nó từ Hồng Kông đến, một trong những tên đầu não của đảng Hồng Kông điều đình qua New York để dàn xếp trật tự băng đảng China Town.


Cương cảm thấy cuộc gặp gỡ này cũng cần thiết nên giục Ân lấy hẹn.


Cương khoác lên người một chiếc áo choàng dài, tiện tay với lấy khăn quàng lên cổ. Trời New York hơi lạnh, những làn tuyết vẫn trải nhẹ trên đường. Cương cùng vài anh em bước đều trên vỉa hè nét mặt đăm chiêu như chờ đợi những gì sẽ xảy ra trước mắt. Khi bước đến điểm hẹn Ân ra hiệu cho tất cả anh em ngừng lại, quay qua nói với Cương:


- Anh Cương à, tụi nó nói chỉ có một mình anh vào.


Hùng đứng bên cạnh nghe thấy khó chịu vì không có ai theo để bảo vệ, bèn lên tiếng trách:


- Sao lại chỉ có một người?


Cương suy nghĩ một lát rồi trả lời:


- Không sao, đi một mình cũng được.


Hùng rút khẩu súng trong người đưa cho Cương dặn:


- Cương à, nhét cây colt này vào người phòng bất trắc.


- Tao nghĩ không cần thiết. Đi tay không đỡ nguy hiểm hơn. Tao sẽ vào đó trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Nếu không thấy tao trở ra lập tức dẫn anh em ập vào, bên trong tao sẽ tự lo.


Ân hướng dẫn Cương đi về chỗ điểm hẹn. Cương rẽ vào con hẻm lặng lẽ bước trong bóng đêm lòng phật phòng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đi vừa hết ngõ hẻm thì nghe một âm thanh phát ra từ bóng tối:


- Đứng lại! Có phải anh là Cương?


Cương nhận ra đó là giọng một cô gái, vừa nhìn thấy bóng nàng xuất hiện Cương trả lời:


- Đúng, tôi chính là Cương có hẹn nói chuyện với David.


- Vậy xin anh vui lòng theo tôi.


Cương bước theo đằng sau cô ta, xuống cầu thang lách qua một đường hầm tiến về phía cánh cửa, hình như đã có người mở sẳn, dưới ánh sáng Cương giật mình khi nhìn thấy sắc đẹp của nàng, thì thầm nảy giờ mình đi bên cạnh một trang tuyệt sắc, có lẽ cô ta đến từ Hồng Kông. Thì ra đây là một sòng bài lớn của phố Tàu, người đông nghẹt, khói thuốc nghi ngút, cô ta nắm tay Cương kéo về phía trước, cử chỉ như đã quen biết lâu lắm. Đến một cửa phòng cô nàng ra hiệu:


- Anh ngồi đây đợi chút xíu, anh David sẽ ra ngay.


Cô ta vừa khuất thì David bước vào, hắn mở nụ cười thân thiện đưa tay bắt tay Cương, hắn mời Cương uống rượu nhưng Cương đã từ chối. Nhưng với phép lịch sự xã giao anh đã xin được uống trà. Thế là cả hai ngồi uống trà nói chuyện. David không lưỡng lự đi thẳng vào đề tài:


- Tôi mời anh đến đây là để bàn về những sự tranh chấp giữa hai đảng Canal Boys và China Town, gây tổn thương rối loạn cho những hoạt động của hai bên trong thời gian qua.


Cương như đã biết trước vấn đề trên tiếp lời:


- Tôi có nghe anh em tôi về kể lại nhưng vẫn không khẳng định lỗi của bên phe nào. Tôi nghĩ chúng ta là những băng lớn nên giải quyết trong ôn hòa để tránh đổ máu.


Cương vừa dứt lời, hắn cảm thấy nhẹ nhõm bớt căng thẳng nên mở lời đề nghị:


- Tôi đã nghĩ ra một giaỉ pháp chúng ta sẽ chia ranh giới , nửa bên kia đường Canal của băng anh hoạt động, còn nửa bên này là của tôi, bên nào xăm phạm sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.


Cương cau mày suy nghĩ vì mới nghe thì cuộc thương lượng có vẻ công bằng nhưng Cương vẫn nhìn thấy mục đích của hắn, lý do là phía bên Cương bao gồm Liltle Italy mang một truyền thống băng đảng khét tiếng của New York đã lâu đời chẳng ai dám đụng. Cách đây hai tháng hai thằng trong băng Bóng Ma của Tàu đến một tiệm Ý phá phách, tụi Ý bắt được đem xuống hầm, một tên bị chặt ra từng khúc thả vào máy xay bột pijja nghiền nát còn thằng kia làm chứng và được thả về. Tin đó làm chấn động cả băng đảng New York. Mục đích của thằng David chỉ không muốn đụng tụi Ý mặc kệ băng Canal Boys chém giết. Đối với Cương cũng chẳng có gì khó khăn, miễn làm sao đừng đụng độ. Nghĩ vậy Cương ra vẻ tán thành ý kiến của David:


- Ý kiến của anh rất hay chúng ta nên tiến hành như vậy.


    Cả hai vui vẻ chấp nhận ý kiến của nhau rồi tiếp tục bàn thảo cho những công việc sắp đến. Mãi nói chuyện nhìn đồng hồ chỉ còn năm phút Cương phải kiếu từ David trước khi cuộc đổ máu xảy ra.


   Bước ra khỏi cửa Cương cảm thấy nhẹ nhõm tinh thần vì đã bàn xong một vấn đề quan trọng. Cũng vẫn cô gái lúc nảy hướng dẫn chàng ra ngoài với nét duyên dáng mĩm cười như đã quen Cương lâu lắm mở miệng:


- David thích anh lắm!


- Cám ơn cô, nhờ cô nhắn lại với David là tôi cám ơn anh ấy nhiều.


Sắc đẹp của nàng cũng làm Cương rung động  đôi chút, nhưng vẫn nghĩ  về Ngọc, người con gái Cương yêu đã bỏ lại sau lưng. Vả lại trong những cuộc bàn luận giữa băng đảng điều kỵ nhất là vấn đề trai gái. Vừa bước ra phía ngoài thì vừa đúng nửa tiếng. Bóng anh em đã lấp ló chuẩn bị nhảy vào, vừa thấy Cương bước ra cả bọn thở  phào nhẹ nhõm vì biết  tất cả đều an toàn.


Mải miết làm việc, thời gian qua thật nhanh, thấm thoát đã hơn hai năm. Cuộc sống băng đảng đôi lúc cũng mệt mỏi cô đơn vì Cương luôn nghĩ dấn thân vào chỉ là bất đắc dĩ chứ không phải là một lý tưởng trong đời.


Đang soạn lại những hồ sơ sổ sách thì thình lình tiếng điện thoại trong phòng reng...  Cương bắt điện thoại thì bên kia đầu dây tiếng thằng Hùng khóc nức nở:


- Hello Ngọc hả, có chuyện gì?


- Anh Cương, anh Hùng anh lấy hết tiền đi đánh bạc về thua hết bắt em lấy thêm, em đâu còn đồng nào anh nạt nộ đòi đánh em.


- Thằng Hùng thật tệ, vợ con tốt thế nó còn đòi gì nữa mà dở chứng, đưa anh nói chuyện với nó.


- Hùng hả có chuyện gì vậy?


- Tao chuẩn bị làm theo ý kiến của mày rời khỏi New York, nên đi sòng bài Atlantic City một phen để thử vận không ngờ thua hết tiền, tính lấy thêm tiền để gở lại.


- Tao dặn mày đừng chơi bạch phiến nhưng quên dặn mày đừng cờ bạc. Thôi để tao tính cho, mày đừng hành hạ vợ mày tội nghiệp nó.


Cương cúp phone, mở ngăn kéo lấy ra khẩu súng nhét vào sau lưng, tiện tay với lấy áo khoác rồi bước ra ngoài. Đến một tiệm vàng, Cương đứng bên ngoài chờ cho người khách cuối cùng bước ra khỏi tiệm, lấy che mặt Cương lẻn vào bên trong thấy bà chủ đang đếm tiền, chắc vừa vớ được món bở. Cương rút súng chỉa thẳng vào đầu bà chủ quát:


- Đứng im tại chỗ không được la! Mở tủ lấy tiền ra nghe chưa?


Bà chủ chưa kịp mừng vì vớ được món bở, mặt bà ta hốt hoãng nhăn nhó. Nhưng vẫn tiếc của chần chờ không dám mở tủ, tiện tay Cương hất lọ cá kiểng trên mặt bàn rớt xuống nền nhà nước bắn ra lai láng, những con cá vàng dãy đành đạch trên nền nhà. Cương đưa chân đạp lên con cá xương thịt nát bét trên nền nhà cất tiếng dọa:


- Bà mà không mở tủ tôi sẽ phanh thây bà như con cá này.


Máu cá bắn tung tóe trên san nhàlàm bà sợ hãi nên tiến đến tủ đựng tiền mở khóa băng số mật mã. Cánh cửa tủ vừa mở, cương đẩy bà sang một bên, tủ chứa đủ thứ đồ tiền mặt, vàng thẻ, hột xoàn đầy đủ. Cương lẹ tay với lấy bó tiền mặt toàn giấy một trăm đô la thả vào lưng quần, bước lẹ ra phía ngoài, miệng nạt nộ:


- Tôi nghe người ta đồn là bà bán nữ trang cắt cổ, ăn lời nhiều nên tôi đến đây để trả thù cho họ, bà mà gọi cảnh sát tôi sẽ trở lại lấy xác bàbiết chưa?


Cương phóng ra cửa tiệm một cách an toàn. Bên ngoài người vẫn đi lại tấp nập như chẳng có gì xảy ra. Cương vẫy chiếc taxi đến nhà vợ chồng Hùng. Cương gõ cửa, vợ Hùng ra mở mặt vẫn sưng húp có lẽ khóc cũng đã lâu, mặt cũng ráng ra vẻ tươi cười khi thấy Cương.


- Hùng có nhà không Ngọc?


- Ảnh đang ở phía trong phòng.


Vừa thấy Hùng bước ra Cương rút cọc tiền trao cho Hùng rồi nói:


- Đây là món tiền tao để dành từ lâu mày giữ nó mà tiêu đừng đánh bài nữa.


Hùng chưa kịp cám ơn Cương, Ngọc nhanh tay giựt lấy bó tiền nói:


- Anh đưa cho ảnh cũng như không, để em giữ cho.


Hùng cũng cảm thấy hơi thẹn nhưng cũng đã tự biết lỗi, và biết Cương cũng quá hiểu nên cũng chẳng phản ứng gì.


- Thôi mày thu xếp đi đi, chuyện ở lại tao lo.


Ngọc cũng thấy thương hại giục Cương:


- Sao anh không cùng đi với tụi em?


- Không được anh còn nhiều việc phải lo.


Hùng biết câu hỏi của vợ chỉ bằng thừa, vì trong băng đảng, gia nhập thì dễ còn bước ra thì chẳng khác gì tự tìm lấy cái chết, Hùng nhờ Cương lo giùm nên mới bước đi dễ dàng. Hùng xúc động ôm choàng lấy Cương, một người bạn đã hy sinh quá nhiều cho hắn.

 

Thế giới băng đảng New York càng ngày càng khốc liệt, đâm chém, thanh toán lẫn nhau xảy ra mỗi ngày. Thị trưởng mới rất gắt gao tuyên bố sẽ dẹp sạch băng đảng trong thành phố. Cương tự nghĩ đã đến lúc cũng phải rời khỏi chỗ này. Cương âm thầm viết lại mảnh giấy ủy nhiệm công việc lại cho anh em, nói dối là bận công chuyện phải đi xa một thời gian. Sợ bại lộ nên Cương cũng chả mang gì theo ngoài bộ đồ đã mặc sẳn trong người, lẻn bước ra cửa đón taxi ra phi trường.


Đang ngồi chờ máy bay thì hình nghe có tiếng ai gọi tên mình phía sau lưng, Cương giật mình vì giọng nói quen cũng chưa hẳn là quen, mà lạ cũng không lạ, chưa kịp quay lại thì người gọi đã xuất hiện trước mặt, thì ra là thằng David. Cương cũng cảm thấy mừng ra rỡ như gặp lại người bạn thân, bắt tay hỏi:


- Anh đi đâu đây?


- Tôi trở về Hồng Kông, vì đất New York không còn là nơi an toàn để hoạt động, băng đảng không còn giữ luật pháp để kìm chế, an ninh trật tự lại gắt gao nên tôi muốn về lại Hồng Kông sống với gia đình.


- Tôi cũng nghĩ như anh nên dọn qua tiểu bang khác sống.


- Nếu có dịp mời anh qua Hồng Kông chơi.


Cả hai ngồi nói chuyện một lát thì giờ bay bắt đầu, David từ giã Cương và anh cũng để lại điện thoại cho Cương, Cương cũng vui vẽ nhận, nghĩ thầm không biết bao giờ mới có dịp qua Hồng Kông.

 

Ngồi trên máy bay nhìn ra cửa sổ thành phố New York như nhỏ dần, nghĩ lại khoảng thời gian qua mà lòng thấy lưu luyến như đánh mất một cái gì gần gũi thân thương, vùng trời đã chứa đựng những hạnh phúc, gian nan. Rồi tất cả cũng trở thành quá khứ, bốn mùa vẫn về trên những vỉa hè, dòng đời vẫn tiếp tục trôi cuốn theo vết tích của dĩ vãng chỉ còn ít nhiều những kỷ niệm ôm ấp để tiếp tục sống dù chỉ là những hứa hẹn của một ngày mới.


 Thanh Sơn   



Tác Giả   ╣► (Authors)

Sáng Tác  ╣►  (Literature)