Người ph n mất ký  ức ... đi chng

I crafted this fictional story portraying a Vietnamese refugee who’d lost her precious memory but continued to wait faithfully on Palawan island, Philippines, for her husband’s arrival decades after the fall of Saigon in 1975.  The thought came to me at midnight on April 11, 2019.
_________________________________________________


Tiếng ồn ào trong tòa bắt đầu dịu xuống khi cô thư ký thông báo phiên xử sắp sửa khai mạc.  Ngài Thẩm Phán xuất hiện, im lặng tiến lên bục, gởi lời chào đến mọi người và mời tất cả an tọa.Sau khi trình bày hồ sơ niêm yết đang được tòa tiếp tục thụ lý và diễn tiến chung cục trong phiên xử kỳ này, cô thư ký điểm danh các cá nhân liên can.  Luật sư đại diện hai bên đứng lên xác nhận là thân chủ của họ hiện diện và chờ đợi phán quyết của quan tòa.


Ngài Thẩm Phán đeo cặp kính rồi chậm rãi đọc quyết định trước cử tọa đông đảo gồm hai bên liên can, dự thính viên quan tâm ngồi đầy các hàng ghế và nhiều ký giả trong nước cũng như phóng viên ngoại quốc bận rộn ghi chép quanh nơi dành cho giới truyền thông.


“Hôm nay là ngày 26-4-2019.  Phán quyết này liên quan đến di sản của ông Trần Bất Phàm, người vừa qua đời vì bệnh ung thư tại đảo Palawan, Phi Luật Tân, vào hôm 31-1-2019.  Vợ của ông là bà Lý Yến Phương đã tạ thế hơn 20 năm trước.  Vợ chồng ông có một con là bà Trần Hoài Niệm hiện nay đang quản trị công ty TranSaigon và cũng là bên A trong hồ sơ phân xử này.


Bên B là ông Gabriel Nguyen, công dân Phi gốc Việt, người mà ông Trần Bất Phàm gần gủi khi ông sống quãng đời còn lại suốt 10 năm qua trên đảo Palawan.  Theo ông Gabriel Nguyen thì ông chỉ biết ông Trần Bất Phàm như một ân nhân đã giúp đỡ mẹ con ông cũng như gia đình ông một cách tận tình suốt nhiều năm qua.

Tài sản của ông Trần Bất Phàm theo kiểm toán có trị giá ít nhất khoảng 1721 tỉ đồng hay 74 triệu Mỹ kim vào ngày định giá 11-3-2019.


Ông Gabriel Nguyen không quan tâm đến vấn đề tài sản.  Tuy vậy, luật sư quản trị di sản của ông Trần Bất Phàm công bố di chúc chia đôi tài sản cho hai người là bà Trần Hoài Niệm và ông Gabriel Nguyen.

Luật sư của bà Trần Hoài Niệm đặt vấn đề về sức khỏe tâm thầm của ông Trần Bất Phàm khi lập di chúc mới trong khoảng thời gian 10 năm qua và bày tỏ lo ngại về sự sáng suốt của người cao tuổi cũng như ảnh hưởng của gia đình ông Gabriel Nguyen đối với việc phân chia tài sản có vẻ lạ lùng này.

Báo chí loan tin hàng ngày vì vụ phân xử này là đề tài thu hút nỗi quan tâm của dư luận.  Rất nhiều nhà bình luận trên truyền hình cũng trình bày ý kiến tương tự như quan điểm của luật sư Bên A nhưng tòa án chỉ có thể phán xét và quyết định trên cơ sở chứng cớ rõ ràng.

Phán quyết này dựa một phần trên sự thiếu vắng bằng chứng xác định ông Trần Bất Phàm không sáng suốt hay mắc bệnh tâm thần vào lúc lập di chúc.


Hai chứng nhân có tên trong di chúc trình bày là ông Trần Bất Phàm không biểu hiện triệu chứng khác lạ hay bệnh hoạn hay bị áp lực vào lúc lập di chúc.  Theo họ, ông Trần Bất Phàm trông khỏe mạnh, rất hòa  nhã và vô cùng nhạy bén khi tiếp xúc.


Thời khóa biểu làm việc của ông Trần Bất Phàm trong tháng cuối cùng trước khi ông qua đời cũng chứng minh là đầu óc của ông vẫn minh mẫn.  Mặc dầu đang nằm trên giường bệnh nhưng:


        1.   Ông vẫn tiếp tục đưa ra phương hướng chiến lược cho công ty TranSaigon, đặc biệt là kế sách đối đầu với tình hình xuất khẩu sang Hoa kỳ
 
                đang gặp trở ngại.

        2.   Ông từ chối trở về Việt Nam dưỡng bệnh và chỉ thị cho đến chết ông phải được ở ngay tại căn nhà ông xây cho mẹ con ông Gabriel Nguyen.

        3.   Chính Bên A là bà Trần Hoài Niệm cũng xác nhận trong những ngày chót bên cạnh cha, ông Trần Nhất Phàm luôn mỉm cười với bà và
 
                cả các thành viên gia đình ông Gabriel Nguyen ngay khi đang đau đớn thể xác do con bệnh hành hạ.

        4.   Ông đã dàn xếp mộ phần của gia đình ông tại Việt Nam với những chi tiết xây cất vô cùng chu đáo.

        5.  Ông căn dặn vị luật sư thân cận trong giờ phút chót của cuộc đời là di chúc của ông phải được tôn trọng và thi hành.


Theo Luật sư Bên A thì ông Trần Bất Phàm nhân nghe mẫu tin về người phụ nữ mất trí nhớ, bà Thi Nguyen, mà đã tìm đến đảo Palawan rồi quyết định xây nhà ở đó luôn.  Quan hệ của ông TB Phàm với bà Thi Nguyen chỉ là quan hệ ân nhân thương hại do đó việc phân chia tài sản to lớn cho người dưng như ông Gabriel Nguyen là thật vô lý và có thể là do ảnh hưởng tâm lý bất bình thường của tuổi cao niên.

Bên B là ông Gabriel Nguyen cũng xác nhận là ông Trần Bất Phàm và bà Thi Nguyen chỉ là hai người lớn tuổi giúp đỡ nhau và thường xuyên chung tay chăm sóc vườn cây ăn trái của gia đình ông Gabriel Nguyen chứ hoàn toàn không có quan hệ vợ chồng.  Phần bà Thi Nguyen thì đã mất ký ức từ hồi còn trẻ do đó nếu không làm việc ngoài vườn thì ngồi một mình im lặng nhìn ra biển và không chú ý đến ai kể cả ông Trần Bất Phàm.


Sau khi ông Trần Bất Phàm qua đời thì di chúc của ông được công bố là phân đôi tài sản cho bà Trần Hoài Niệm và ông Gabriel Nguyen.


Tòa không nhận được bất cứ bằng chứng nào xác định là ông Trần Bất Phàm thiếu sáng suốt hay mắc bệnh tâm thần vào lúc lập di chúc.  Ngược lại, chứng cớ và lời khai của nhân chứng cho thấy ông Trần Bất Phàm vẫn còn minh mẫn cho đến ngày ông tạ thế do đó không có  lý do hệ trọng về phương diện cá nhân, luật pháp hay đạo đức có thể thay đổi các điều khoản trong di chúc của ông Trần Bất Phàm.  Ý muốn của ông Trần Bất Phàm phải được tôn trọng.”


 Ngài Thẩm Phán ngừng, với tay lấy ly nước uống hơn một phần ba rồi tiếp tục.


“Phán quyết hôm nay xác nhận các điều khoản trong di chúc của ông Trần Bất Phàm là hợp pháp, hợp lý và phải được thực hiện nghiêm túc.  Di sản của ông Trần Bất Phàm sẽ được chia hai với 50% cổ phần trong công ty TranSaigon sẽ chuyển nhượng cho bà Trần Hoài Niệm và 50% cổ phần còn lại được chuyển nhượng cho ông Gabriel Nguyen.  Bất động sản cùng tài sản cá nhân tại Việt Nam giao cho bà Trần Hoài Niệm.  Bất động sản cùng tài sản cá nhân tại Phi Luật Tân giao cho ông Gabriel Nguyen.


Theo di chúc, nếu ông Gabriel Nguyen từ chối không nhận thì 50% cổ phần trong công ty TranSaigon sẽ được chuyển vào quỹ Lưu Tín Trust Fund cho 3 con của ông Gabriel Nguyen hiện nay và sau này chuyển giao lại cho 3 người con đó khi họ trưởng thành.


Phán quyết hôm nay dựa trên các chứng cớ trước tòa mà quan trọng nhất, ngoài di chúc, là lá thư viết tay của ông Trần Bất Phàm trao cho luật sư lưu giữ nhờ chuyển lại cho bà Thi Nguyen khi bà hồi phục ký ức hoặc trình với tòa án nếu di chúc của ông bị tranh chấp.


Bà Thi Nguyen lưu lạc đến Palawan nhờ trôi dạt vào bờ trên mảnh ván sau khi ghe vượt biên bị đắm ngoài khơi.  Khi lên đảo bà hoàn toàn mất trí nhớ nhưng nhất quyết không đi đâu cả vì theo bà nói “tôi phải ở đây đợi chồng tôi tới.”  Vào lúc đó bà có mang được ba tháng, và cậu Gabriel Nguyen ra đời suôn sẻ với sự trợ giúp của gia đình Phi cưu mang bà ngay từ ngày đầu.  Bà được nhân viên Cao Ủy Tị Nạn viếng thăm và mời về trại tạm trú để tiến hành thủ tục di cư qua nước thứ ba nhưng bà khóc lóc thảm thiết vì lý do “tôi phải ở đây đợi chồng tôi tới.”  Gia đình Phi thương tâm do đó đã nhờ Giáo Hội can thiệp để bà Thi Nguyen nhận được quyền thường trú qua sự bảo trợ của họ.


Mười năm trước câu chuyện về người phụ nữ Việt Nam mất ký ức đợi chồng trên đảo Palawan được báo chí Phi đăng tải rồi mạng xã hội phổ biến sau đó lan đến tận Việt Nam.  Chính bà Trần Hoài Niệm đọc mẫu tin này cho cha, và ông Trần Bất Phàm động lòng trắc ẩn đã bay sang tìm hiểu rồi cuối cùng quyết định lưu lại trên đảo Palawan.


Tôi thật sự cảm thấy vinh hạnh là người đầu tiên mở phong bì để biết được nội dung của lá thư này.  Theo nguyên tắc công lý minh bạch, tôi sẽ đọc ra đây vì là chứng cớ quan trọng liên quan đến phán quyết phân chia di sản nhưng, quan trọng không kém, là nội dung của thư ảnh hưởng đến cả tương quan tình cảm giữa các cá nhân liên can hiện diện tại đây hôm nay.”

 

Ngài Thẩm Phán ngừng.  Ông tháo cặp kính ra, chậm rãi lau bằng khăn tay rồi đeo lại trước khi tiếp tục với giọng đọc hơi thấp và ấm áp hơn.


“Hoài Thi yêu dấu,


Anh không biết ngày nào em hồi phục được ký ức để anh có thể thành thật xin lỗi là đã bỏ rơi em và con suốt mấy chục năm qua.

Ngày ghe của chúng mình gặp nạn trên biển anh được thương thuyền trên đường đến Việt Nam cứu giúp rồi đưa trở lại Sài Gòn.  Vừa ra khỏi tù vượt biên là anh ráng tìm kiếm tin tức về em và con một cách tuyệt vọng.


Thế cuộc long đong đưa đẩy cho anh một bạn đời, Yến Phương, yêu thương anh chân tình như em đã yêu anh.  Nàng biết về em và bào thai nhỏ bé của chúng mình.  Chính Yến Phương đã cố gắng truy tìm tin tức về em và con.  Nàng từ chối đề nghị lập gia đình với anh mặc dầu anh và nàng hàng ngày kề cận làm việc vất vả dựng lên được một công ty khá lớn.  Và Yến Phương chỉ đồng ý lấy anh khi hầu như các nguồn tin đều cho hay là em và con đã mất tích trên biển cả vào năm đó.  Bên nhà Ba Má em cũng đưa di ảnh của em lên bàn thờ.  Yến Phương và anh có điều kiện chu cấp hàng tháng cho Ba Má của em do đó em đừng lo nghĩ gì.  Má của em còn sống rất thọ.  Đám ma của Ba em gần đây là chính tay anh lo đó.


Anh trân quý tình yêu của Yến Phương như tình yêu của em đã dành cho anh.  Nhưng có lẽ số của anh cô đơn do đó Yến Phương cũng sớm chia tay anh vì bệnh nan y.  Từ ngày nàng ra đi anh lo chăm sóc con gái là Hoài Niệm và việc công ty chứ không còn nghĩ về tình cảm riêng tư cho đến khi Hoài Niệm đọc cho anh mẫu tin về một phụ nữ Việt mất ký ức đợi chồng trên đảo Palawan.  Anh tự dưng cảm thấy bần thần khác lạ suốt nhiều ngày cho nên quyết định bay qua Phi tìm hiểu.


Thật may mắn là anh gặp lại em rồi còn thêm Gabriel chăm chỉ làm ăn.  Anh mừng là con trai sống hạnh phúc với con dâu đảm đang và ba cháu nội kháu khỉnh.  Anh biết em đã phải trải qua bao khổ cực để đơn thân nuôi con một mình trên đất lạ không chồng, không cha mẹ, không thân nhân.

Anh cảm thấy vô cùng hối hận khi thấy em vẫn đợi chờ anh trong hoàn cảnh khó khăn.  Anh không có can đảm nói với Gabriel anh là người cha đã bỏ rơi nó và mẹ nó suốt bao năm qua.


Anh cảm ơn em đã cho anh một đứa con hiền hậu.  Anh cảm ơn em đã giữ mãi tình yêu đối với anh.  Anh cảm ơn em miệt mài chờ đợi anh.

Anh xin lỗi em là anh đã không chăm sóc cho con và em suốt bao năm qua.


Anh xin lỗi em là anh phải ra đi sớm và không thể tiếp tục ở cận kề bên em để chăm sóc em suốt quãng đời còn lại.  Anh xin hẹn em kiếp sau để trả mối nợ tình yêu mà anh còn thiếu em.


Thôi anh đi trước.  Mong gặp lại em ở thế giới bên kia.


Người chồng thiếu xót của em,


Trần Bất Phàm”


Ngài Thẩm Phán dứt lời.


Bầu không khí tòa án rơi vào khoảng trống tĩnh lặng lạ lùng.



Vịnh Thanh

Viết vào nửa khuya 11-4-2019 khi ý tưởng chợt đến.

Hy vọng chuyện tình trần bất phàm có thể sưởi ấm tiếng lòng thao thức

của những mối tình băng giá do chưa kịp trọn vẹn vì đại nạn tan tác 30-4-1975


Tác Giả     ╣► (Authors)

Sáng Tác  ╣► (Literature)