Chọn Chồng Cho Mẹ
Diễm Châu (Cát Đơn Sa)

“Người đàn ông tuyệt hảo, kiếm đâu ra người đàn ông nầy bây giờ?"


Vy ngồi yên nhìn mẹ thu xếp mọi thứ trong nhà, chẳng buồn giúp một tay bởi cô quá chán ngán những sự việc đã xảy đến với mẹ… Tất cả cũng chỉ là tóm gọn những vật dụng cần thiết, như quần áo, mền gối cho mẹ và hai đứa con, một con gái mười lăm tuổi và thằng em trai lên chín, cùng nồi cơm điện dùng để nấu cơm khi đến nơi chốn mới, thêm một cái chảo lớn có độ sâu để luộc hay chiên tiện dụng… như vài lần đã xảy ra… đủ chất lên chiếc xe hơi chở ba mẹ con xa rời thành phố trong chốc lát nữa đây!


Người đàn ông bội bạc mà mẹ từng tin tưởng yêu thương, lẽ ra một tuần nữa là đến ngày vui của đời mẹ, thế mà trong một giây phút đã vỡ tan vì sự phản bội tráo trở của ông ta! Chỉ vài ngày trước, khi mẹ không hẹn mà đến nhà ông bồ để khoe chiếc bánh kết hôn mà mẹ sẽ làm cho đám cưới, vì đến ngay trong giờ làm việc, bất ngờ mẹ đã trông thấy ông ta khoả thân đang ôm hôn một người đàn bà khác trong phòng ngủ! Lúc đó mẹ muốn chết ngất vì sự tổn thương, và chỉ còn chút sáng suốt để trút hết sự tức giận của mình vào việc đập cái bánh vô mặt người phản bội!


Mẹ Vy tên Trang, nhan sắc xinh đẹp, tài năng và đầy sáng kiến trong nghề nghiệp lãnh vực làm bánh Pháp của bà. Cùng với sự say mê nghiên cứu về làm bánh, mẹ còn có trái tim đầy ướt át, lãng mạn. Mẹ từng nói với Vy rằng:


– Tình yêu làm cho con người ta có nhiều phấn chấn trong cuộc sống… Trái tim của Mẹ thương yêu các con nhiều cũng vì một phần là mẹ vui vẻ, có những người đàn ông theo đuổi chung quanh…


Vy không đồng quan điểm với mẹ, đàn ông theo đuổi đông mà làm gì, chỉ cần một người chân thật với mẹ là đủ.


– Con tưởng mẹ thương tụi con là do tình mẫu tử mà ra chứ…



– Thì mình vui cái gì chung quanh cũng sẽ tốt hơn, con không thấy thế sao.


Mẹ nói câu nầy làm cho Vy phật lòng! Nhiều khi Vy thấy mẹ ích kỷ, sống cho tình yêu nhiều quá! Có những người đàn ông từng đến với mẹ, được mẹ hết lòng thương yêu, lo lắng… cuối cùng được gì đâu! Mà toàn là khổ đau, sầu não, tốn kém… lại phải bỏ đi thật xa để tìm quên! Tại sao những người đàn bà độc thân nuôi con đời sống phải cần đến đàn ông chứ! Có con cái kề cận chưa đủ sao!


Vì là một người xuất sắc, đi tới đâu mẹ cũng được các hãng làm bánh có thương hiệu lớn chào đón nồng nhiệt, bởi bằng cấp, tay nghề và những sự khen thưởng trước đó tại địa phương…


– Tại sao công việc tốt, lương cao như thế mà cô lại bỏ đi?


Đó là câu hỏi của những nơi “interview” thường gặp trước đây, khi mẹ chuyển tới một thành phố mới xin việc… để tìm quên! Tất cả mọi nơi mẹ đều khai thật, và điều đó khiến cho người ta dễ thông cảm, nhưng ngược lại cũng làm cho mẹ cảm thấy mặc cảm dâng đầy! Nếu mẹ không khai như thế, thì những câu hỏi lắt léo hơn sẽ tiếp nối, mà mẹ thì không quen nói dối!


Chiếc áo dạ hội màu xanh da trời của Vy lần đầu tiên trong đời được mẹ mua cho khá đắt tiền, dùng để mặc trong ngày thành hôn của mẹ lại phải xếp cất! Vy tiếc ngơ ngẩn vì tưởng mình sẽ hãnh diện với mấy đứa con gái cùng tuổi để khoe áo mới, ai ngờ lại nằm trong valy…


– Thôi thì dù sao mẹ con vẫn ở kề cận bên nhau.


Sau lần gẫy đổ với bố… từ khi bố nhẫn tâm bỏ mẹ và hai con để đi theo một mụ già nhiều tiền lắm bạc, mà trước đó bố thường chê ỏng chê eo, điều nầy là cho mẹ bị chạm tự ái dữ dội! Mẹ hay chì chiết với Vy:


– Ổng bất nhân lắm, hồi xưa chê con mụ nầy đủ thứ, mập, già, xấu… đủ hết, giờ bả bỏ tiền mấy chục ngàn ra mua cho chiếc xe mới là tráo trở với vợ con ngay! Đúng là thứ đồ đầu óc trống rỗng!


– Thôi, ba đã vậy mẹ còn nghĩ đến làm gì! Quên đi!


Câu đó Vy đã nói sau khi một thời gian dài mà không thấy tăm hơi ba thăm hỏi hay lo lắng gì cho hai đứa! Và từ đó cũng là lần đầu mẹ khởi sự dọn nhà sau một cuộc tình thay đổi.


Điều thứ hai Vy không thích là sau mỗi cuộc tình, mẹ buồn rầu hẳn đi, chẳng thiết gì đến con cái, chỉ lo đầy đủ bổn phận người mẹ như kiếm chổ ở, nấu cơm cho các con ngày hai bữa không bị đói, lái xe đưa con đi học mỗi buổi sáng và tự về buổi chiều. Mặt mẹ ngày càng không nhìn thấy vẻ tươi vui, nhưng người ngoài thì lại khen mẹ có nét đẹp sầu muộn! Thế có chết không chứ!


Lên xe, Vy hỏi:


– Lần nầy mẹ định đi đâu?


– Đi Arizona.


Cu Bông kêu lên:


– Chỗ đó hay có gió, bão cát!


– Sao cu biết?


– Em đọc sách chứ sao.


– Gió bão gì cũng được, cũng phải đi thôi!


– Sao mẹ không thay đổi chỗ ở là được rồi, đi chi cho xa, làm mình mất hết bạn bè… rồi phải dục hết những thứ đã sắm! Tốn tiền!


– Dục đi để sắm cái mới không tốt hơn à!


Mẹ chen vào, giọng cáu kỉnh. Cu Bông khều Vy:


– Làm vậy người ta nói lỗi ở mẹ…


Mẹ quát:


– Ai dám nói? Các con không biết gì hết, mẹ phải dọn đi vì không muốn “thằng chó chết” đó trở lại năn nỉ ỉ ôi! Cái gì đã qua, qua luôn!


Vy không biết có phải là mẹ ám chỉ ba hay “thằng chó chết” nào, có lẽ là tên mới gây ra chuyện… nhưng nhìn mẹ bây giờ không bình thường chút nào! Thôi được rồi, nhất định lần nầy Vy phải kiếm ra cho mẹ một người đàn ông đẹp trai, tốt, tuyệt vời, mới được, người Việt càng tốt. Chà, nghĩ ra thì dễ, nhưng việc kiếm đàn ông đẹp trai đã khó, còn thêm tốt và tuyệt vời, chịu kết bạn tơ tóc với người đàn bà đã dang dở, có hai con riêng… chắc Tết Công Gô mới có quá!

Tới thành phố thủ phủ của Arizona, mẹ nhanh chóng thuê nhà, tiếp theo là tới ngay chi nhánh của nhà hàng lớn mẹ đã làm ở thành phố cũ xin việc. Việc thì có ngay, chỉ tội là không được hưởng bất cứ quyền lợi nào từ chỗ làm cũ vì tự ý nghỉ ngang. Xin việc làm xong, mẹ đưa hai đứa đi ghi danh trường học. Cũng may là trường còn chỗ, hai đứa được đi học không có trở ngại nào.


Ngày đầu tiên tới trường, Vy bị lũ học trò chiếu tướng hơi nhiều, vì cô là người con gái Á Đông có màu tóc đen xinh đẹp. Vào lớp, không lâu sau Vy đã có cô bạn thân thiết ngồi kế bên cũng rất xinh đẹp tên Jane.


Hai đứa có hoàn cảnh thiếu bóng người cha trong gia đình, nhưng bố của Jane và mẹ của nó đã chết trong một tai nạn xe hơi khi con bé mới năm tuổi.


– Vậy nay bồ sống với ai?


– Bây giờ thì ở với bác, còn trước đây ở với cậu, cậu là em của mẹ, và thay thế cha mẹ mình trông nom hãng kẹo…


– Kẹo gì? Ngon không? Cậu có vợ chưa?


– Cậu độc thân, cũng gần năm mươi mà chưa chịu lấy ai…


– Sao vậy?


– Cậu nói chưa tìm đúng người ưng ý. Mà cậu có nhiều kinh nghiệm về cuộc đời, tình ái lắm nha.


– Ừm…. Rồi hãng làm kẹo gì?


– Chocolate chính gốc chi nhánh của hãng bên Thụy Sĩ nổi tiếng, làm tại Mỹ…


Vy tròn mắt:


– Trời, vậy là bồ được ăn chocolate mệt nghỉ!


Jane lắc đầu:


– Không, ăn mấy thứ đó cũng mau mập lắm, lâu lâu mình mới ăn, nhưng hay làm quà tặng cho bạn bè…


– Thế là sinh nhật thế nào mình cũng sẽ có quà tặng của bồ rồi…


– Cần gì sinh nhật, nếu bồ thích, ngày mai mình mang tới trường cho bồ.


Thế là ngày hôm sau Vy được nhìn thấy hộp chocolate của nhà Jane. Loại nầy chuyên dành cho giới thượng lưu tiêu thụ, tất cả mọi thứ đều rất sang trọng, từ giấy gói, nơ cột cho đến hình ảnh hộp đựng, nhất là khi ngậm một miếng vào miệng, miếng chocolate tan từ từ trong lưỡi, cho cảm giác đắng ngọt xen lẫn, rất thơm ngon.


– Chưa bao giờ mình ăn chocolate ngon như hôm nay…


– Vậy từ nay nếu thích bồ sẽ được ăn hoài…


– Thôi, mình không muốn làm phiền bồ đâu…


– Có gì phiền, hôm nay rảnh mình đưa bồ đến coi tiệm, phía sau là xưởng sản xuất, vào đó thơm mùi kẹo, dễ chịu lắm.


– Để có một cơ sở như vậy, chắc ba má của Jane gian nan lắm phải không?


– Bồ biết không, ngày xưa ba của mình đã vô tình khám phá ra những viên chocolate thủ công truyền thống đẹp đẽ. Những viên chocolate ngọt và ấn tượng đã khiến ba bắt đầu bị cuốn hút và có ý muốn sản xuất chocolate. Bằng sự say mê và lòng quyết tâm, ba tìm tới các khóa học về chocolate và công nghệ làm lạnh tại Đại học Davis, California cũng như một vài khóa học làm chocolate và trình bày của Ewald Notter, Trường Nghệ thuật Notter Pastry, Florida. Trong những tháng sau, gia đình đã thử nhiều loại chocolates làm ra rất ngon, và nhanh chóng thu hút sự chú ý của thị trường thông qua các buổi triển lãm tại các hội chợ thực phẩm.


– Được vậy chắc là ba của Jane phải cố gắng dữ lắm…


– Cả ba má đều cố gắng. Ngày chính thức khai trương cửa hàng, ba chia sẻ: “Đừng xây dựng khi chưa có công thức cuối cùng, vì công thức cuối cùng mới có khả năng kiếm được tiền”. Sau đó, ba bắt đầu tham gia các cuộc thi chocolate và thắng những giải hạng nhất và nhì cho chocolate, caramel, kẹo… điều khó khăn nhất mà ba phải tiến lên đó là việc “marketing”. Chính những cuộc thi đã giúp lan truyền tên hiệu của Chocolates của nhà Jane, “Đừng bao giờ bỏ cuộc” đó là lời ba thường nói trong gia đình, về việc kinh doanh của ba mẹ và cho cả cuộc đời… Mình nhớ ba mẹ nhiều lắm Vy à, giờ đây mọi việc đã thành công thì ông bà lại bỏ mình mà đi…


– Tội nghiệp Jane… Phải chi mẹ mình cũng có đầu óc quyết chiến như thế…


– Mẹ Vy cũng thích làm kẹo à?


– Không, nhưng bà là một tay làm bánh Pháp cừ khôi, “design” những cái bánh cưới rất hiện đại, sang trọng và mỹ thuật…


Jane reo lên:


– Như vậy là tương lai Jane sẽ được ăn bánh của nhà Vy, còn bồ thì ăn kẹo nhà mình…


– Chắc chắn rồi, Vy còn được mẹ dạy cho làm một ít bánh đấy…


– Vậy hôm nay mình ghé tiệm ăn mừng cái gì nhé, Jane đói rồi.


– OK.


Theo Jane bước vào một nhà hàng sang trọng, Vy hơi hoảng:


– Jane, thôi đi, Vy không có tiền nhiều đâu, chỉ có hai chục thôi…


Kéo tay Vy vào trong, Jane tỉnh bơ:


– Đừng lo, ở đây mình được ăn free.


– Ăn free, sao vậy?


– Thì cậu mình làm chủ nhà hàng nầy mà.


– Ồ, ra vậy, hèn nào mà Vy thấy họ chưng mấy tủ kính đựng Chocolate đẹp quá trời. Ở trong nầy chắc tính tiền mắc lắm phải không?


– Chắc vậy, vì mình chưa bao giờ trả tiền…


Đưa mắt nhìn quanh, Vy hỏi:


– Cậu bồ đâu?


Thấy Jane nhìn vào sau máy tính tiền tìm kiếm, Vy cũng đưa mắt nhìn theo. Có một ông hơi ốm mặc áo sơ mi thắt cà vạt nâu, mặt mày hiền lành đang nhìn ra, Vy gật đầu chào vì tưởng đó là cậu của Jane, nhưng không ngờ nghe một tiếng nói từ sau lưng:


– Jane, hôm nay cháu đến thăm cậu đấy à?


– Dạ chào cậu.


Vy quay lại phía sau, một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khuôn mặt có lai nét Á Đông nhiều hơn, mặc âu phục đang đứng đó tươi cười, Vy lí nhí:


– Chào cậu.


Jane xí xọn:


– Đây là Vy, bạn cháu. Hôm nay tụi cháu muốn kêu cái gì cũng được hả cậu?


– Chứ sao, muốn ăn món gì không có trong menu cũng được luôn…


– Hôm nay sao cậu “galăng” với tụi cháu thế?


– Ga lăng ga liếc gì, thôi, hai đứa “enjoy” với nhau đi nhé, cậu có bạn tới thăm, phải tiếp khách.


Cả hai tò mò nhìn theo , thấy cậu đến một bàn và ngồi xuống trước một bà cũng cỡ tuổi mẹ Vy, trang phục của bà sang trọng và xinh đẹp. Jane thì thầm:


– Bạn lâu năm của cậu, cô ấy tên Susan… làm chủ khu chợ Vtop đó.


– Giàu há, coi họ đẹp đôi ghê nhỉ.


– Ừ, cô Susan thương cậu Adward nhiều lắm, chiều chuộng cậu đủ thứ hết… vậy mà chưa chịu cưới cho rồi!


– Họ cưới nhau chắc mình được đi dự…



Vy nói câu đó khi nghĩ đến chiếc áo đầm thật đẹp của mình còn nằm trong valy mà cô chưa có dịp mặc.


– Dĩ nhiên rồi, cô Susan thương cậu Adward quá mà…


Hai đứa ăn xong định chuồn êm thì bất ngờ cô Susan đi tới, cô đối xử với Jane thân mật như người trong nhà, trong lúc cậu Adward đứng phiá sau cười tủm tỉm.


Cô lấy trong xách tay ra một hộp nhỏ có sợi giây chuyền mặt trái tim cẩn hột xoàn lóng lánh đưa cho Jane, rồi nói:


– Tình cờ gặp Jane ở đây, cô có món quà tặng mong rằng cháu thích.


Quả là nhà giàu có khác! Phải chi mẹ cũng có một ông bồ giàu có, sang trọng lịch sự như thế thì hay biết mấy. Đúng là số mẹ khổ, người giỏi giang, xinh đẹp mà toàn gặp máy ông gì đâu, kể cả ông ba mình!


Cô Susan tuy cũng đẹp, nhưng so với mẹ thì thua xa, vì mẹ là mẹ của Vy, còn cô thì không. Phải chi cậu Adward chưa có bồ thì Vy sẽ giới thiệu mẹ cho cậu ngay. Vào nhà, thằng cu Bông đi học đã về, nó đang học bài thật to, đánh vần từng câu từng chữ. Vy nhìn thằng bé, nó quá giỏi đối với những đứa trẻ cùng tuổi, nó thường tuyên bố:


– Sau nầy Bông có tiền, Bông nuôi mẹ, mua cho mẹ nhà lớn để ở.


– Rồi sao nữa?


– Bông kiếm cho mẹ người chồng tốt…


– Sao Bông nói vậy… Kiếm đâu ra?


– Tại mẹ thích tìm đàn ông tốt để nương tựa bờ vai… Bông phải tìm nếu không làm sao Bông lấy vợ được! Bỏ mẹ cho ai!


Vy ôm em:


– Ừ, tụi mình sẽ ráng kiếm cho mẹ một người chồng tốt nhé.


– Ok, Ok…


Một hôm mẹ đi làm về, thấy thái độ thật vui, nhìn mẹ vừa hát vừa dọn cơm, cu Bông và Vy ngạc nhiên, hỏi:


– Có gì vui hả mẹ?


– Phải, anh chàng Manager ở sở làm thích mẹ con ạ.


– Ông đó ra sao hả mẹ?


– Tướng tá cao lớn, vui vẻ, trong lúc làm việc thường hay chọc cười nhân viên… đi chiếc xe chiến lắm…


– Đi xe chiến thì đâu phải là người tốt hả mẹ.


– Nhưng mẹ biết ông ấy rõ, ông ta vui lắm con ơi… làm cho mẹ và mấy người bạn cười cả ngày.


– Thôi đi, mẹ hãy cẩn thận… những người bên ngoài nhiều khi cười nhưng trong lòng thì họ rối như tơ vò đấy mẹ!


– Ai bày cho con nói thế, con biết gì về ông ấy mà nói! Tối nay mẹ sẽ đi xem phim với ông ấy, các con ở nhà lo học bài rồi đi ngủ sớm nhé.


Vy im lặng lo âu bỏ lên phòng! Coi chừng Vy và cu Bông chưa kiếm được người tốt cho mẹ, thì mẹ đã mê ông kia rồi là hỏng hết! Vy ngồi suy nghĩ mãi không ra, bỏ vào phòng làm bài vở cho ngày mai, rồi ra đàng trước ngồi chờ mẹ về. Vy chờ mãi cho đến nửa đêm mới có tiếng xe thắng ở phía trước. Vén màn nhìn ra ngoài, Vy thấy ông kia đang mở cửa xe cho mẹ, đưa mẹ vào trước cửa rồi sau đó còn ôm lưng mẹ siết nhẹ, hôn lên gò má rất là âu yếm…


– May quá, họ chưa hôn môi nhau, chứng tỏ chưa có gì!


Vy bật ngọn đèn phía trước rồi mở cánh cửa nhô đầu ra, mục đích cho ông ta thôi đi cái trò ôm hôn thân mật. Kéo mẹ vào nhà, Vy càu nhàu:


– Sao mẹ đi lâu vậy, xem phim thì hơn hai tiếng thôi mà…


– Ừ, nhưng mẹ đi bar uống rượu vui quá… Sao con không ngủ trước đi mà chờ mẹ làm gì!


– Con làm sao ngủ được khi mẹ chưa về.


– Không sao đâu, ông ta đàng hoàng mà con…


– Mẹ coi chừng đó, đi uống rượu say thì làm sao kiểm soát được!


– Ơ hay, mày là mẹ tao hay sao chứ! Khỏi cần lo con ạ!


– Lần sau đừng có đi chơi ban đêm nữa, lỡ có chuyện gì thì sao!


Giận mẹ thích ông kia, Vy vào phòng đóng cửa mà lo thầm… Khi thấy mặt ông bạn mẹ, Vy không có cảm tình chút nào, trông mặt hắn sao sao đó. Hắn cao to nhưng thô, không có chút lãng mạn và tình cảm nào… Sao mẹ lại có thể đi chơi với hắn được kia chứ, không lẽ vì hắn có cái xe mắc tiền hay sao!


Hôm sau vào trường, thấy mặt Vy xịu xuống, Jane hỏi thì cô mới tâm sự. Jane bảo:


– Tan học chúng mình đến ăn nhà hàng, rồi hỏi cậu Adward xem sao.


Hai đứa lò dò đến nhà hàng, lần nầy gặp ngay cậu đang cùng cô Susan cùng sánh vai bước vào.


– Chào cậu Adward, cậu và cô Susan vừa đi đâu về vậy?


– Đi công chuyện, một chuyện rất vui, phải không Susan?


– Đúng, cô và cậu Adward đang đi lo vụ đám cưới hai cô bé ạ…


– Đám cưới ai? Của cô hả?


Lần nầy cậu Adward trả lời:


– Đúng vậy, chỉ còn hai tháng nữa thôi.


Nghe cậu Adward nói, tự dưng Vy thấy thất vọng quá sức! Vy không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó nữa.


– Cậu ơi, tụi cháu muốn hỏi cậu chuyện nầy.


Jane nắm tay cậu kéo ra một góc, Vy đi theo, còn Susan tự kiếm bàn ngồi chờ.


– Cháu có bà dì, có tên kia thích dì cháu, mà cháu không thích hắn, thì mình phải làm sao?


– Dễ ợt à, tìm cho dì cháu một đối tượng khác…


– Tìm đối tượng khác, gấp quá thì tìm làm sao?


– Trước tiên là mua hoa làm người ẩn danh tặng dì, sau đó lên Net giả làm một tên đàn ông thật đẹp trai tán tỉnh, tìm kế hoãn binh…


– Ô, hay quá há… vậy cháu cám ơn cậu…


– Có gì thì cứ hỏi cậu, đừng ngại.


Hai đứa vui quá, Jane “order” mấy món nấu sẵn cho nhanh, rồi đem về nhà Vy vừa ăn vừa bàn bạc. Jane ở chơi cho đến khi mẹ của Vy về, vừa bước vào nhà, bà đã khoe:


– Chào cháu Jane, hôm nay bác có tin vui…


– Tin gì mẹ?


– Anh chàng Manager vừa tặng mẹ chiếc nhẫn đính hôn các con ạ!


– Không được, mẹ không được lấy…


– Mẹ lấy rồi, nhưng chưa trả lời chắc chắn… mẹ nói để mẹ suy nghĩ kỹ, nếu không trả lại chiếc nhẫn cho ổng trong vòng hai tháng, thì coi như mẹ nhận lời.

Vy thở phào nhẹ nhõm, còn hai tháng nữa, phải tiến tới kế hoặch gấp. Vy nhìn Jane, hai đứa nháy mắt đồng tình.


Vy ngồi trong thư viện, trước chiếc máy vi tính, chưa biết phải viết gì cho mẹ đọc thật “rung động” tối nay, thì Long bước vào ngồi cạnh. Long là bạn cùng lớp người Việt học hành khá giỏi, tính nết hiền lành. Mặc dù không phải là người nổi tiếng trong lớp như vài thanh niên khác, nhưng Long có tài như có thể ôm đàn chơi một bài hát nổi tiếng với giọng ca êm dịu. Có thể nói, vì Long là người cùng quê hương, nên Vy khá thân ngoài cô bạn Jane hiện nay. Quay nhìn Long, Vy cười nhẹ:


– Vô đây làm bài à?


– Không, đi ngang qua thấy bóng Vy, nên Long ghé vào cho vui.


– Vậy sao…. Nè Long, nếu muốn viết một vài câu cho tình tứ, lãng mạn, nên thơ… thì mình phải viết làm sao?


Long lúng túng:


– Cái đó…. Cái đó thì Long chưa biết… nhưng sao Vy không hỏi Jane?


– Con Jane nó chỉ cặp bồ, có viết thư đâu biết!


– Long cũng không biết… à, mà Vy muốn viết cho bồ hả?


Vy cười to:


– Đâu có!


– Chứ viết cho ai


– Viết cho mẹ Vy!


– Viết cho mẹ mà phải tình tứ lãng mạn hả?


Cặp mắt Long tròn ra đầy ngạc nhiên. Vy đành phải kể câu chuyện của Vy cho Long nghe. Kể từ đầu cho đến cuối, sau đó Vy bắt Long phải hứa:


– Nhớ là đừng có nói cho ai hay nhé, trừ con Jane. Mẹ Vy mà biết chuyện nầy thì bà tức chết!


– Ok, nhưng ai chỉ cho Vy cách ngầu thế?


– Cậu của con Jane!


– Vậy sao… Long nghĩ cách hay nhất là mình copy mấy câu trên Net là ổn.


– Ừ há… vậy Long giúp Vy làm chuyện nầy nha, vì Long là con trai, cách viết khác với con gái… Đi mà, giúp Vy đi, Long mà không giúp Vy thì Vy biết nhờ ai…


Sau một hồi năn nỉ, Long miễn cưỡng giúp bạn vì sợ Vy sẽ đi nhờ đứa con trai nào khác là điều Long không thích.


– Được rồi, về nhà Long dùng máy tính ở nhà tốt hơn đây.


Cũng may là nhà hai đứa gần nhau, Vy cuốc bộ cùng Long về. Trên đường đi, Vy kể thêm cho Long là mẹ Vy hay ngồi vào máy lúc tám giờ tối, sau khi cơm nước xong, khoảng một tiếng để lướt Web, sau đó là đi ngủ.


– Buổi tối những khi cần “chat”, Vy sẽ lén chạy qua nhà Long, rồi chúng mình cùng làm chuyện nầy. Mà nghe nè, nhà Long có cửa sau không, Vy vào nhà cách nào mà ba mẹ Long không biết, được không?


– Dễ ợt, phòng của Long có cánh cửa thông ra vườn, Vy vào bằng cách đó. Long sẽ không chốt cỗng vườn, chỉ khép lại thôi…


– Được rồi, vậy tốt quá… Tối nay mình bắt đầu nha.


– Ok.


Thế là tối đó, Vy qua nhà Long để “chat” với mẹ, Long đã tìm cho cô những câu nên thơ, tình tứ, lãng mạn, in ra một trang giấy, để đó sẵn cho Vy nhìn mà bắt chước… Dĩ nhiên là mẹ Vy rất thú vị khi đọc những dòng như sau:


– Chào em, tôi tên là Joseph, tình cờ quen được một người như em, trong suy nghĩ của tôi, em là một người dịu dàng, có đôi bàn tay xinh đẹp… như bài hát “bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa…” tự nhiên tôi nghĩ thế, có đúng không nào?


– Hi, em là Trang, hân hạnh được quen anh… cám ơn về lời khen, nói về anh một chút nhé, hiện anh đang làm gì trong cuộc sống?


– Anh năm nay 46 tuổi, là…. chủ một “business” có đông khách. Còn em, việc của em là gì?


– Em là một chuyên viên về “design” bánh Pháp, thua anh hai tuổi, em làm đủ các lọai bánh Pháp tại một hotel lớn.


– Hay quá, nghe em nói, anh mường tượng ra một không gian toả hương ngát của vanilla, của chocolate, những bông hồng bằng kem xinh đẹp, những giọt rượu rum thơm nồng…


– Đúng thế, còn “business” của anh làm về nghề gì?


– Anh, anh…. làm nhà hàng.


– Ô… tuyệt quá, nhà hàng đó ở đâu? Thành phố nào?


– Tạm thời khoan hãy nói, nhưng ở tiểu bang Arizona… sẽ có một ngày anh hy vọng mời em đến để tiếp đón em như một bà hoàng…


– Hay quá, em cũng ở Arizona, sẽ có một ngày em mời anh thưởng thức những chiếc bánh ngọt ngào do tay em làm ra… khi chúng ta gặp nhau…


– OK, anh có việc phải ngưng, chúc em ngủ ngon.


– Bye anh…


Vy dự tính sẽ nhờ Long, dĩ nhiên là có sự hổ trợ của cô “chat” với mẹ một tuần hai lần. Người đàn ông có công việc thành công không bao giờ chúi mũi vào máy để “chat” trong nhiều lần và nhiều phút…


– Long viết thư hay hơn Vy, vì Long là con trai…


– Nhiều khi Long thấy áy náy khi làm việc gạt mẹ Vy như vậy! Mẹ Vy mà biết được chắc sẽ ghét tụi mình lắm!


– Đừng lo, mình làm vì muốn tìm hạnh phúc thật sự cho mẹ! Mẹ Vy đã nhiều lần bị đàn ông phụ bạc vì tin lời họ… Long không biết đâu! Giờ đây đang có một gã đàn ông trong sở làm của mẹ tấn công, Vy không muốn mẹ bị ông đó dụ dỗ… Vy không thích ông đó chút nào!


– Tại sao Vy nghĩ ông ta không tốt cho mẹ?


– Đàn ông mà chi ly lắm, hắn leo lên chiếc xe thì sợ giày dép làm bẩn sàn xe nên bao đôi giày lại bằng túi nylong, còn mẹ rờ tay vào chỗ nào là ông ta lo lấy khăn lau ngay cho sạch bóng… qúy trọng đồ vật như thế hoá ra làm nô lệ cho đồ vật à? Thử hỏi người như vậy thì còn lòng dạ đâu mà để ý đến ai khác chứ!


– Ừ, Long cũng nghĩ là đồ vật phải phụng sự cho mình, chứ làm ngược lại thấy hèn mọn làm sao ấy!


– Sống thì phải biết tiêu những đồng tiền của mình làm ra cho đúng cách…


– Nhiều người họ bo bo giữ tiền mà không dám tiêu! Chỉ nhìn thấy đồng tiền là sướng rồi!


– Nếu sau nầy có tiền Long làm gì?


– Long hả? Ưm… lo cho vợ con được sung sướng, có một đời sống tốt đẹp.


– Hay quá, ai mà làm vợ Long chắc sướng lắm…


– Ừ, Long sẽ cưng hết mình.


Nói câu đó, ánh mắt của Long nhìn Vy tha thiết. Từ khi có Vy vào học trong lớp, Long như vui hẳn lên. Trước đó trong lớp toàn là Mỹ, không có một mống Việt Nam. Bây giờ có Vy, Long không mừng sao được… chẳng những thế, Long còn dành rất nhiều tình cảm săn sóc cho cô, nhưng ngại không nói ra.


– Vy ơi, New Year mình góp vui văn nghệ trong trường màn gì đây?


– Long đàn đi.


– Không được, đàn thì cũng có người đàn, mình hát chung mới nổi bật…


– Hát chung, trời ơi, tiếng của Vy mà cất lên thì cả trường khiếp đảm!


– Vy cứ nói thế… hai đứa mình vừa đàn vừa hát một bản nhạc vui, tiếng Mỹ tiếngViệt lẫn lộn, Vy thấy được không?


– Ok, thì cứ tạm vậy đi… nhưng Long là chính đó, Vy phụ họa theo thôi.


Có tiếng chuông điện thoại reo, Vy lấy phôn ra trả lời.


– Vy, con về sớm để lo cơm nước cho thằng Bông, tối nay mẹ sẽ đi chơi với “my Manager”…


– Thôi mẹ, đi gì đi hoài vậy, ông đó kẹo thấy mồ… đừng có thích ổng mẹ ơi…


– Con biết gì mà nói, ổng chiều mẹ hết cỡ luôn!


– Nhưng chỉ chiều mẹ thôi, còn tụi con thì sao… à, hay là mẹ cho em Bông đi theo mẹ luôn, coi ổng đối xử với con nít có tốt không?


– Ừ há… sao mẹ không nghĩ đến chuyện đó nhỉ… mà con đi luôn một lần cho tiện, chẳng lẽ lần sau mẹ lại dẫn con theo à?


Thấy chưa, mẹ lại nghĩ đến đi chơi riêng lần sau! Vậy nhất quyết Vy phải xía vô, không cho mẹ thân mật với gã nầy!


– Dạ, nếu mẹ muốn vậy, con sẽ đi với mẹ và em.


Từ giã Long, Vy vội chạy về nhà sửa soạn. Mẹ về là sẽ đi ngay. Dù sao có mặt Vy và cu Bông, thì tên John quản lý sẽ không làm những cử chỉ yêu đương thấy ghét trước mặt hai đứa. Đêm đó, Vy và cu Bông được ăn ngon, nhưng chỉ được ông John kẹo kéo mua tặng mỗi đứa một món quà nhỏ, dĩ nhiên là nét mặt ông ta lúc trả tiền “nhìn biết liền”!


Ngổi trên xe, Vy nghĩ phải làm sao tấn công mạnh cho mẹ quên ông nầy.


Tan học ngày hôm sau, Vy rủ Jane tới cậu Adward để vấn kế, sau khi kể cho Jane nghe chuyện mẹ bắt đầu thân mật với ông John, ông ta mua tặng mẹ những vật dụng làm bánh khó kiếm, khiến mẹ thích thú…


– Chào cậu, bộ cậu tính đi đâu à?


Jane hỏi khi thấy cậu Adward hớt hải, vừa sửa lại cà vạt vừa đi ra cửa.


– Phải, cậu chở cô Susan đi chọn màu để trang hoàng chỗ tiệc cưới.


– Tụi cháu có việc cần hỏi cậu…


Nhìn ánh mắt Vy nghiêm trọng, cậu Adward cười xoà:


– Ok, năm phút thôi nhé. Vào đây.


Ngồi xuống chiếc bàn tròn, Vy hỏi ngay:


– Cậu à, muốn một người đàn bà để ý tới người đàn ông, vậy phải làm thế nào để tấn công chớp nhoáng?


– Hai đứa hỏi gì mà giống như cho đàn ông vậy? thiếu gì cách… đây nầy, hôm nọ cậu nói tặng hoa, đã tặng hoa chưa? phải biết người đẹp đó thích hoa gì, mua tặng ngay, sau đó gởi cho cô ta hình của mình, vì đàn bà không thích nói chuyện với người không biết mặt, sợ gã đó xấu trai hay có ẩn ý gì!

Nói xong, cậu đứng lên:


– Hai đứa thích ăn gì cứ kêu, cậu đi nhé.


Jane nhổm dậy, chạy theo:


– Cậu vấn kế hay quá… để Jane chụp hình cậu tấm hình mới được, hôm nay cậu ăn mặc y như chú rể.


Thì đi lựa màu cưới để trang hoàng không giống chú rể thì giống ai! Con nhỏ Jane bày đặt thiệt, lúc nào nó cũng có trên tay chiếc máy ảnh nhỏ, và thích chụp đủ thứ những gì nhỏ bắt gặp.


Ăn xong hai đứa đi về nhà Long, chúng mở sổ phôn ra gọi cho một tiệm hoa gần nhà, đặt một bình hoa lan thật đẹp, giá gần cả trăm đô vì gởi ngay tối nay, đề tên là Joseph tặng Trang.


Vy căn dặn là hoa phải mang đến trước sáu giờ, để mẹ đi làm về thấy có chậu hoa ở đó. Vy biết tính mẹ thích hoa hoè, nhất là hoa lan. Ông John tặng mẹ toàn là đồ không có lãng mạn chút nào. Tình yêu thì phải lãng mạn mới thắm thiết.


Năm giờ rưỡi Vy ra trước check đã thấy lãng hoa khá đẹp đặt ở trước cửa. “Tốt lắm, làm việc uy tín”… Vy phải rình coi khi đi làm về, thấy hoa phản ứng của mẹ sẽ như thế nào.


– Vy ơi, mở cửa cho mẹ…


Tiếng mẹ gọi làm Vy sực tỉnh, mở cửa, Vy thấy mẹ tay ôm lãng hoa ra chiều thích thú… Vy vờ hỏi:


– Ai gởi hoa cho mẹ đẹp vậy?


– À, của ông Joseph con ạ…


– Joseph là người mẹ đang “chat” phải không?


– Sao con biết, ổng làm quen với mẹ trên nét, nhưng chưa biết mặt mũi thề nào…


– Con thấy mẹ mà, nhiều khi đây là một người tử tế, đàng hoàng, lại đẹp trai.


– Nếu đẹp trai thì sao không để hình cho mẹ thấy?


Vy ú ớ khi nghe mẹ nói! Phải, rất là chí lý.


– Nhiều người họ lên Net đâu muốn chường mặt ra, mẹ.


– Nhưng đã chat với mẹ mấy lần, đã biết mặt mẹ rồi…


Nói xong, mẹ thảy giỏ hoa lên cửa sổ góc bếp:


– Nhiều khi mấy thằng cha vô công rỗi nghề, mập phệ, xấu trai, nghèo kiết xác… có khi lại còn hôi nách nữa đó!


Vy nóng mặt, cãi:


– Sao mẹ nghĩ vậy, mẹ đã thấy mặt người ta đâu…


– Nè, mẹ nói cho con biết mà đề phòng, không giao thiệp thân mật với những người mình không biết mặt, nghe chưa!


Chán quá, Vy bỏ lên lầu, thế là toi gần trăm bạc mua hoa, thấy mẹ chẳng có vẻ gì là yêu thích đặc biệt hay tình cảm lãng mạn với Joseph cả! Nhưng nhất quyết không đầu hàng, thua keo nầy ta bày keo khác! Ông John mà làm cha dượng của Vy là chuyện không thể xảy ra…. Nhưng nếu Vy không cố gắng, thì có thể xảy ra điều đó!


– Vy, gần đến giờ cơm rồi, đi đâu đấy?


– Con tính tới nhà bạn làm bài! Sắp thi rồi mẹ!


– Vậy ăn xong hãy đi.


Ngồi bàn ăn cố nuốt cho xong một chén cơm, Vy muốn chạy ngay đến với Long để tâm sự. Dạo sau nầy, mỗi khi đang buồn mà nói chuyện với Long một lúc, Vy cảm thấy quên đi nỗi bực dọc, và thoải mái vô cùng.


Đang ngồi “chat” với mẹ thì phôn reo, Vy giao chuyện “chit chat” lại cho Long, rồi ôm phôn ra ngoài nói chuyện…


– Vy, cuối tuần nầy đám cưới cô Susan, Vy đi dự không?


– Tới ngày rồi à? Mau thế… Đi chứ, Vy đi chung với Jane nhé.


– Ok, chuyện mẹ Vy tới đâu rồi?


– Chưa đi tới đâu… làm sao kiếm cho ra một người đàn ông toàn hảo đây Jane! Nếu không Vy sợ tên John sẽ làm mẹ siêu lòng!


– Khó quá… mình phải ráng để ý chung quanh chứ biết sao…


Nghĩ đến Susan, Vy không có cảm tình với cô ấy, không biết lý do… vậy mà cô ta sắp có hạnh phúc với một người chồng xứng đáng! Chính tai Vy đã nghe thấy có lần cậu Adward nói rằng “cậu làm ăn, nên những gì cô Susan muốn thì cậu chiều, đó không phải là tình yêu”. Vy suy nghĩ miên man, tại sao sắp cưới mà cậu còn nói câu đó? Cầm phôn đi vào nhà, Vy giật mình khi nghe Long nói:


– Long vừa gởi hình cậu của Jane cho mẹ Vy coi rồi, Long làm bộ nói đây là hình của Joseph… Hình nầy Jane đưa cho Long, bảo là tạm thời gởi cho mẹ Vy coi trước… rồi tìm người thế sau…


– Trời ơi, cậu ấy sắp lấy vợ rồi! Rủi họ gặp nhau thì sao!


– Đừng lo, làm sao họ gặp nhau được..


Không dưng Vy nhớ tới những lời Jane đã nói với Vy:


– Cậu Adward thích đọc sách, đi ra công viên bách bộ mỗi sáng, thích uống cà phê sữa nóng có nhiều kem và không bao giờ cỡi giày khi vào nhà, cô Susan thì trái lại…


Những sở thích của cậu cũng giống như mẹ thế! À, mà sao mình không thử giới thiệu mẹ cho cậu xem sao?… Còn năm ngày nữa mới đám cưới, phải cho cậu gặp mẹ trước đã… Ngày hôm sau, nói cho Jane nghe ý định của mình, Jane reo lên hưởng ứng ngay. Hai đứa còn thay mẹ làm một cái hẹn với cậu Adward.


– Dì của cháu đó, dì đẹp lắm, và rất dễ thương…


– Không được, cậu bận, phải lo nhiều thứ cho đám cưới sắp tới…


– Bỏ ra một hai tiếng đâu có quá nhiều đâu! Cậu phải đến không tụi cháu giận cậu luôn!


Nghe Jane hăm cậu nó như thế, Vy yên tâm về nhà nói dối mẹ là Joseph điện thoại mời mẹ đến một nơi sang trọng để hẹn gặp, mẹ phải diện thật đẹp mới được. Mẹ hỏi sao Joseph biết số phôn ở đây, Vy giật mình, nhưng lanh trí:


– Hôm bữa mẹ đang “chat” mà phải vào nhà vệ sinh, con thay mẹ nói chuyện và cho ông ta số phôn.


– Trời ơi, cho hắn số phôn làm gì… nhưng kể ra thì coi hắn cũng… đẹp trai.


– Thì mẹ cứ thử một lần có chết ai không! Con và Jane sẽ núp gần đó để hổ trợ mẹ, nếu mẹ gặp gã xấu! Coi ông ta đẹp trai hơn ông John nhiều!


Năn nỉ mãi mẹ mới chịu nhận lời. Tối hôm sau Vy giúp mẹ diện thật đẹp, mẹ đã đẹp sẵn, nên sau khi mặc cái áo đầm hồng nhạt cho mẹ mặc xong, Vy và Jane đều tấm tắc khen mãi.


Tới điểm hẹn, Vy và Jane kiếm một cái bàn trong góc ngồi vào, cầu mong cho cậu Adward đến đúng giờ! Nhưng rồi kim đồng hồ cứ nhích qua, nhích qua…. vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu, mẹ Vy thỉnh thoảng liếc về phía bàn con gái thắc mắc, còn hai đứa thì nóng ruột quá!


Sau cùng đã qua giờ hẹn 1 tiếng, cả ba ra về với những tâm trạng khác nhau. Mẹ nghiêm mặt:


– Lần sau đừng có bày trò bắt mẹ phải làm gì nữa nhé!


Chán quá, dù đã khuya, Vy cũng tìm đến Long. Hai đứa ngồi tâm sự phía sau nhà, nhìn Vy buồn bã, Long khẽ quàng tay qua vai Vy, và Vy đã ngả đầu vào vòng tay êm dịu đó… Lâu nay mắc lo cho mẹ, Vy đã không để ý đến tình cảm của mình! Long hôn nhẹ lên tóc của Vy, siết tay cô an ủi…


Ngày đám cưới của của cô Susan và cậu Adward đã đến, với sự động viên của Jane, Vy cũng cố tham dự, chiếc áo đầm màu thiên thanh được lôi ra mặc. Vy định bụng gặp cậu Adward sẽ trách một câu là “cậu cà chua lắm”, mặc dù Jane ào ào: “Đến mà hành cậu, bắt phải trả lời cho rõ ràng, đàn ông mà không ga lăng gì cả”!


Nơi tổ chức lễ cưới trang hoàng thật đẹp, toàn một màu hồng, hồng đậm lợt đủ sắc… Vì tới hơi trễ, nên hai đứa đi lên phiá trên, một dãy phù rể phù dâu đã đứng hai bên đợi cô dâu nữa thôi, Thấy cậu Adward đứng đầu, ngay bên kế bên mấy tay phù rể, Vy tiến lại gần, bất ngờ hét:


– Cậu nhẫn tâm vừa thôi, không biết gì hết!


Chưa ai kịp phản ứng thì nhạc trổi lên, cô dâu bắt đầu đi vào… Cũng lúc đó từ phiá sau, một người đàn ông tiến ra chính giữa, đứng cạnh vị mục sư chờ đợi… Ủa… hình như ông ta là chú rể thì phải!


– Mày làm gì nóng nảy hét lên vậy, đợi xong lễ cưới của cô Susan đã chứ!


Sau khi kéo Vy ngồi thụt vào hàng ghế đầu, Jane đã thì thầm bên tai Vy… Cậu Adward cũng nhìn Vy ngạc nhiên không hiểu! Thì ra cô Susan lấy người khác, cậu Adward chỉ là người bạn mà cô nhờ nhà hàng cậu coi sóc toàn thể buổi tiệc cưới hôm nay!


Hai đứa ngồi chung bàn với cậu Adward, Jane kể lể nổi khổ:


– “Dì” Trang ngồi chờ cậu cả đêm! Lẽ ra cậu phải tới dù bận cách nào đi nữa! Thôi, đám cưới cô Susan xong rồi, để tạ lỗi, cậu cũng nên dẹp công việc qua một bên, để tới chỗ khách sạn nơi tiệm bánh của “dì Trang” làm việc mà nhìn mặt dì một lần, nếu thích, thì tiếp tục liên lạc, vì tụi cháu đã thay cậu “chat” với dì ấy lâu rồi!


Từ ngạc nhiên nầy qua ngạc nhiên khác, thấy cậu ngớ ra có vẻ không tin, Vy lôi trong bóp xấp giấy “chat” của hai người mà Vy đã in sẵn làm chứng. Cậu Adward liếc sơ qua rồi bỏ vào túi.


Còn vài ngày nữa là tới thời hạn hai tháng, mẹ Vy sẽ trả lời ông John “yes” hay “no” làm vợ ông ta! Vy và Jane không nghe cậu Adward nói năng gì về vụ “chit chat” cả. Thôi thì tới đâu hay tới đó.


Chiều nay mẹ nói sẽ đi dự một buổi tiệc lớn, Vy thấy mẹ diện còn xinh hơn mọi lần… “Ông John may mắn thật”… Có tiếng chuông cửa, có lẽ ông ta đã đến. Vy ra mở cửa và tròn mắt nhìn cậu Adward đang ôm bó hoa trong tay đứng đó:


– Chào Vy, “dì” của cháu có nhà không?


Vy còn đang lúng túng thì tiếng mẹ vang lên:


– Anh cứ đùa mãi, đợi một chút em lấy bóp rồi mình đi.


Khi mẹ quay vào phòng, cậu Adward nói nhỏ:


– Cậu đã đến để nhìn “dì” Trang như cháu dặn, sau đó cậu tiếp tục “chat” với dì như cháu đã làm… Mọi việc êm đẹp, cậu và dì ấy rất thích hợp với nhau. Cám ơn cháu…


Những lời của cậu là cho Vy vui quá. Nhìn hai người sánh đôi, Vy cầu cho cả hai hạnh phúc. Vy lấy phôn gọi cho Long:


– Long ơi, cá đã cắn câu rồi… Mẹ Vy với cậu Adward đã gặp và thích nhau, mừng qúa…


– Vy không ngại mẹ lấy chồng Mỹ à?


– Thôi, chồng nào cũng không sao, miễn người ta yêu thương mẹ Vy là được rồi, tìm chồng Việt cũng không phải dễ… vui quá Long ơi…


– Chuyện mẹ xong rồi, giờ chuyện tụi mình thì sao?


Vy cười thật to, đáp:


– Thì mình vẫn là bạn chứ sao, tụi mình còn nhỏ lo gì chuyện đó…


Diễm Châu (Cát Đơn Sa)



Tác Giả  ╣►  (Authors)

Sáng Tác  ╣►  (Literature)