Người Lưu Vong có Nước ch khó có Nhà

Quây quần bên ánh lửa bập bùng
được hỏi
xin chia sẻ
chút tâm tình với bạn bè.
“Người lưu vong có nước chứ khó có nhà.”

Năm ấy hàng triệu người âm thầm
giã từ gia đình
khi đom đóm chập chờn ẩn hiện
chọn đời lưu vong
gởi gấm quá khứ
nhờ quê hương gìn giữ
cất bước lên đường
bất chấp mối đe dọa kinh hoàng
giữa hai lưỡi liềm sắc bén
của đảng khoác cờ máu trên đất liền
và của tử thần giữa biển cả mênh mông.

Năm ấy hàng triệu người rời mái nhà ấm áp
ra đi
mang theo tình thương của gia đình
với hình ảnh của đất nước
thoát cửa ải tử thần
may mắn sống sót.
Họ tìm tự do?
Hình như ý tưởng này thường được hiển xướng.
Thật ra
họ
hàng triệu vong linh đã gởi thân bên lề tuyệt vọng
cùng

vạn vạn người tiếp nối ly hương sau đó

chỉ chạy trốn

sự sợ hãi
đến từ dép râu và bàn tay ý thức hệ
súng ống, xe tăng phủ màu cờ máu
chiếm đóng quê hương, đảo lộn xã hội
hôi của, xua đuổi, lật lọng quỷ quái
sa thải, phân tán, kỳ thị Bắc Nam
giam cầm, tẩy não thao túng
tước đoạt cơ may của bao thế hệ
đàn áp bức hại
đày đọa đồng bào.

“Người tị nạn có nước nhưng khó có nhà.”

Năm ấy hàng triệu người trở thành dân tị nạn
rời nhà ra đi
lưu lạc xa quê Cha đất Tổ
cố tìm phương trời an lành
tránh sự khiếp đảm
do chuyên chính vô sản áp đặt.
Nếu đất nước thật sự hòa bình
dân tộc được tự do hạnh phúc
quê hương tránh khỏi gông kìm nô lệ
thì không có cảnh
hàng triệu người
vượt cái chết để đi tìm cái sống,
không có cảnh
vạn vạn người
đau lòng
xót xa
vạn dặm ra đi
chạy trốn sự sợ hãi.


“Người lưu lạc có nước lại khó có nhà.”

Năm ấy hàng triệu người ra đi lánh nạn
sau đó vạn vạn người tiếp nối ly hương
rời quê
qua bể xa dặm thẳm
trôi dạt bốn góc trời
tới vùng đất tạm dung
nhưng tiếng lòng da diết
biệt ly day dứt
rứt ruột khó nguôi
cứ mãi hướng
về phương trời bên ấy
nơi quê Cha, đất Mẹ, nhà họ
dọc bờ biển Thái Bình.


Quê Cha đậm đà lời khuyên bảo.

Đất Mẹ ấm áp tình thương dạt dào.
Nhà họ xa xăm bên ấy
đầy ắp kỷ niệm được lưu giữ
có lẽ tầm thường trong ánh mắt lữ khách
riêng đối với họ
ấp ủ tâm trạng lưu vong
lại vô vàn quý giá.
Nhà họ bên ấy
gói ghém kỷ niệm thời ấu thơ
ấp ủ lời thỏ thẻ của tình yêu
tràn đầy nước mắt của thử thách
nhưng vẫn không hiếm
bao nụ cười trong những khoảng khắc hài hòa.

Người lưu vong mãi ấp ủ cố hương

trên hành lý viễn xứ
của hàng triệu người tị nạn vào năm ấy
vạn vạn người tiếp nối ly hương
gói ghém trong trang phục
bao kỷ niệm trọn đời
pha mảng trời đất nước
khích lệ bước trần ai
với tiếng lòng thăm thẳm.

Mảng trời đất nước

của cố hương yêu dấu
xót thương bảo bọc
hành trình lao đao
của bao người lưu vong
rời nhà
xa quê
tản lạc bốn phương trời
khơi ngọn lửa ấm cúng
siết tay sưởi tình người
cùng tình bằng hữu
loãng bớt nỗi đơn độc
giữa nốt nhạc vần thơ
nối kết vơi lạc lõng
ấm lòng người xa nhà
giữa khung trời tạm dung
dò dẫm lại ký ức
nghĩ đến ngày
người ra đi ôm ấp đất nước
sớm về dựng lại mái nhà xưa
trên quê hương
bên kia bờ đại dương.

Quây quần cạnh ngọn lửa tỏa sáng

xin chia sẻ

chút tâm tình.

“Người lưu vong có nước chứ khó có nhà.”
Trên bước đường tản lạc, hãy khơi lửa cao lên bạn
để sưởi thật ấm
nơi tạm dừng chân
để gìn giữ niềm tin hy vọng
hun đúc sức mạnh của tình thương
hướng về quê nhà
chinh phục sự sợ hãi
mãi mãi và vĩnh viễn.

Quanh ánh lửa bập bùng

trong khoảnh khắc tịnh tâm
hy vọng có ngày
thật sự mong đến ngày
người lưu vong bốn phương
ra đi mang theo hình ảnh của đất nước
sớm tìm lại được
kỷ niệm êm đềm
của mái nhà xưa ấm cúng.

Vịnh Thanh
Dương Dragon Ranch
8.11.18


Tác Giả     ╣► (Authors)

Sáng Tác  ╣► (Literature)